Editor: Hải Đường
- --
Hứa U nghe không hiểu lời đen tối của cậu. Luống cuống tay chân bò dậy, lúc định nhấc chân đứng dậy thì bị cậu ác ý cong đầu gối lên, cô vướng phải thiếu chút nữa là ngã.
Cô khó khăn chống tay trên mặt đất, ổn định bản thân, lòng bàn tay dính nhớp một ít mồ hôi.
Hưa U tức giận đến mức hai má đỏ bừng, xương gò má nóng lên, nửa quỳ nửa ngồi trên nền xi
-măng trừng cậu.
Người nằm trên mặt đất cũng không vội đứng lên, chậm chạp ngồi dậy, đối mặt với cô.
Gió đêm quất vào mặt khiến tâm tình của cậu bỗng nhiên tốt đến không ngờ.
"Sao nào, cậu đối với ân nhân cứu mạng của mình không vừa lòng sao?" Cậu vò tóc, khóe miệng mang ý cười.
Hứa U vẫn còn tức giận, theo bản năng dùng chân đá cậu, "Cậu mà là ân nhân gì chứ?"
Cái đá này cô dùng khá nhiều sức lực. Cô dừng lại chờ cậu phản ứng...
Giữa hai người có chút yên lặng.
Thấy cậu nãy giờ không nói gì, cô có chút chột dạ, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Rất... đau sao?"
Tạ Từ giả vờ không được nữa, bên miệng lộ ý cười, nhẹ giọng đáp lại: "Đau lắm đó chị gái."
Cô không vui nói, "Đừng gọi tôi như vậy."
"Vậy cậu muốn tôi gọi cậu như thế nào?"
"Gọi tôi bằng tên."
Tạ Từ cười cười, nói: "Hứa U?"
"Ừm."
Cậu lại gọi tên cô, "Hứa U."
"..............."
Lúc này, cô không thèm để ý tới cậu nữa, định đứng dậy bỏ đi.
"Chờ một chút, người tôi còn đau." Tạ Từ từ phía sau đuổi kịp, vừa đi vừa nói chuyện.
Hứa U quay đầu nhìn cậu, "Đó là do cậu xứng đáng."
"Này, này, sao cậu nói như vậy" Tạ Từ không đứng đắn, lảo đảo đi theo cô, "Nhìn cậu hiền lành như thế này, không tin được lại thích sử dụng bạo lực với bạn cùng lớp."
Hứa U phụng phịu, đôi mắt đen lúng liếng nhìn cậu. Trong lòng nhẹ nhõm thở ra: "Còn không phải là do cậu bắt nạt tôi à."
Cô rất đơn thuần, không biết từ "bắt nạt" này có bao nhiêu đen tối.
Nơi phía xa, chân trời bị nhuộm thành một màu vàng ấm áp, trong không khí thoảng qua hương hoa mùa hè.
Hai người vừa đi vừa nói, không biết từ lúc nào đã đi qua dãy lớp học.
Yết hầu Tạ Từ trượt lên trượt xuống, ho khan hai tiếng, trong lòng có cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Cậu thấp giọng như là tự nói với bản thân: "Cậu vẫn chưa biết "ăn hiếp" thật sự là gì đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!