Chương 13: Chạy trối chết (1802 từ)

Editor: Hải Đường

Cậu đang làm gì vậy?

- --

"Cậu thật dễ bắt nạt."

Tan học chiều cuối tuần thứ 3, Hứa U cùng Phó Tuyết Lê ở lại trực nhật.

Phòng học dần thưa thớt, ánh hoàng hôn nhàn nhạt bao phủ khắp sân trường.

"Hứa U", Phó Tuyết Lê một tay che miệng, một tay lau bảng, gọi Hứa U.

Cô đang xếp các ghế lên bàn, tay cầm chổi, nghe vậy "ơi" một tiếng.

"Làm sao vậy?"

"Nói cho cậu, đối với bọn Tạ Từ, phải hung dữ hơn một chút."

Phó Tuyết Lê vỗ vỗ tay, "Về sau, cậu ta mà còn trêu chọc cậu, trực tiếp tát cậu ta một cái, cho cậu ta biết cái gì gọi là lễ độ."

Hứa U tiếp tục cúi đầu quét rác, nghiêm túc lấy rác từ các góc nhỏ ra. Nghe Phó Tuyết Lê lãi nhãi.

"Theo tớ được biết, mỗi một khóa trong trường này, cậu ta có ít nhất một "em gái"."

Phó Tuyết Lê chọc một hộp sữa chua, đưa vào miệng hút, "Hình như Tạ Từ có rất nhiều người thầm thích, có người còn tìm đến lớp chúng ta để hỏi phương thức liên lạc của cậu ta."

"Uhm,..." Hứa U liếc thấy bên ngoài cửa sổ có người.

Phó Tuyết Lê lại tiếp tục nói, nhắc đi nhắc lại không ngừng: "Cho nên bạn gái của cậu ta rất nhiều mà tốc đội đổi bạn gái rất nhanh, nhưng mà mỗi lần hẹn hò chỉ là chơi bời thôi."

Hứa U quét lớp xong, đem rác hốt lại cho vào thùng rác, dùng mu bàn tay xoa mồ hôi trên trán, có chút không hiểu mà hỏi: "Tuyết Lê... ừm... cậu nói những chuyện này với tớ làm gì..."

"A?"

Do dự thật lâu, Phó Tuyết Lê đi tới, tay chống đầu gối, nhìn Hứa U, "Tớ cảm thấy, Tạ Từ có chút thích cậu."

Thật đấy, tớ chơi với cậu ta lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cậu ta nhàn rỗi đi trêu chọc nữ sinh. Lúc đó, tớ đã nghĩ Tạ Từ có gì đó là lạ. Sau đó Tống Nhất Phàm kể với tớ là cậu ở phòng thi bị người khác quấy rầy, Tạ Từ liền nổi giận, từ đó tớ suy ra như vậy."

Hứa U vội vàng ngắt lời cô, mặt trở nên đỏ bừng, "Đừng nói nữa, cậu thật sự hiểu lầm rồi."

Cô lui về sau hai bước, đem thúng rác nhấc lên, chạy trối chết.

"Tớ đi xuống lầu đổ rác."

- --

Phó Tuyết Lê ngồi trên bàn, đung đưa hai chân trắng nhỏ, vừa uống sữa chua vừa chơi di động chờ Hứa U trở về.

Qua vài phút, cô không đủ kiên nhẫn chờ được nữa, nhảy xuống chạy ra cửa phòng học chuẩn bị nhìn xem.

Còn chưa ra khỏi phòng, vừa tới cửa, Phó Tuyết Lê nắm khung cửa, ngoái đầu ra tìm bóng dáng của Hứa U.

Hứa Tinh Thuần trong tay cầm theo cặp xách, dựa vào tường ở bên ngoài, biểu tình tẻ nhạt nhìn cô.

"Cậu... Tại sao còn ở đây?"

Cậu lặng im không nói lời nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!