Chương 6: Sống riêng

Editor: Greeny 🍀

Beta: Dâu Tây 🍓

__________

Mặc dù thân phận cùng địa vị của Tiêu Trường Ninh không còn như lúc trước, nhưng nàng vẫn là Trưởng quốc công chúa, ăn uống thịnh soạn, ngủ trên giường êm là chuyện hiển nhiên. Vậy mà đêm đầu tiên sau khi gả cho tên thái giám này, nàng phải ngủ dưới chân giường dành cho cung tỳ, việc này nếu bị thấy sẽ được ghi vào thiên cổ.

Vì vậy, khi tỉnh lại, Tiêu Trường Ninh cảm thấy sống lưng mình đau nhức, dường như nàng đang trong một giấc mộng hoang đường.

"Điện hạ, người ổn chứ?" Những cung tỳ bên ngoài nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền đẩy cửa bước vào.

Tiêu Trường Ninh mang theo ba cung tỳ từ Tẩy Bích Cung đến đây: Hạ Lục, Thu Hồng, Đông Tuệ. Trong đó, Thu Hồng là người của Lương thái hậu ban cho nàng, vì thế Thu Hồng luôn ăn nói cẩn trọng, không quá thân thiết. Còn Hạ Lục và Đông Tuệ là thị tỳ ở với Tiêu Trường Ninh từ nhỏ, luôn luôn lo lắng cho nàng.

Thấy Tiêu Trường Ninh khó chịu ngồi trên giường, mí mắt Đông Tuệ đỏ hoe, giữ lấy nàng thận trọng xem xét:

"Điện hạ, người khó chịu ở đâu? Hắn đối xử với người như thế nào?"

Tiêu Trường Ninh ôm lấy cái cổ đau nhức, lắc lắc đầu: "Rút cuộc cũng sống được thêm một ngày... Aaa... Hạ Lục, mau xoa bóp vai cho bổn cung, chân giường cứng quá, ngủ trên đấy thật sự khó chịu."

"Chân giường?" Hạ Lục bóp vai cho Tiêu Trường Ninh mà không ngăn nổi nước mắt, nghẹn giọng nói: "Hắn dám để người ngủ dưới chân giường! Người là Trưởng công chúa đó!"

Tiêu Trường Ninh nói: "Trong phòng này chỉ có một chiếc giường, nếu ta không ngủ ở chân giường không lẽ ngươi muốn ta ngủ cùng thái giám sao?" Dường như nhớ ra gì đó, nàng chớp mắt, kéo tay Hạ Lục: "Đúng rồi, các ngươi ở sương phòng phía tây phải không? Bên đó có tổng cộng bao nhiêu gian?"

Hạ Lục nói: "Hai gian, nô tỳ và Đông Tuệ ở một gian, Thu Hồng tỷ tỷ một gian."

"Hay lắm." Tiêu Trường Ninh búi gọn tóc lên, đứng dậy thay y phục màu hồng tươi mới, sau đó căn dặn: "Ba người các ngươi chịu khó ở chung một gian, nhường gian phòng còn lại cho bổn cung."

"Công chúa, như vậy có ổn không?"

Thu Hồng là người bên cạnh Lương thái hậu nên đương nhiên tâm tư không đơn giản, nàng nhíu mày nói: "Người vừa mới được gả đi, bây giờ lại muốn phân phòng, chỉ sợ Thẩm đô đốc sẽ nảy sinh bất mãn rồi trách cứ điện hạ."

Tiêu Trường Ninh quét mắt liếc tiểu cung tỳ có khuôn mặt như ngọc bích, cười nói: "Ngươi đúng là thông minh, biết nghĩ xa như vậy. Vừa mới bước vào Đông Xưởng đã nghĩ cách phụ thuộc vào người khác rồi."

Thu Hồng tự biết mình đi quá giới hạn, chột dạ cúi đầu.

"Thẩm Huyền quá nguy hiểm, hắn giết người rất nhiều, uy hiếp thiên tử, khống chế triều thần. Bổn cung ở cạnh hắn chỉ sợ sẽ làm sai chuyện gì rước lấy họa sát thân, chi bằng cách xa một chút." Nói xong, Tiêu Trường Ninh đứng dậy ngắm nhìn nhan sắc đoan chính, kiều diễm của mình trong gương, nàng chợt thở dài, nói: "Mở cửa, dâng cơm."

Có chết nàng cũng không muốn làm quỷ đói.

Mặc dù thức ăn của Đông Xưởng khá đơn giản, không phong phú như Tẩy Bích Cung, nhưng mùi vị rất ngon.

Lúc này, trong phòng yên ắng, sau khi Tiêu Trường Ninh ăn no căng bụng thì chợt thấy có bóng người đi tới, nàng ngước mắt nhìn chăm chú, đó là một thái giám trẻ tuổi mặc y phục màu bạc.

Tiểu thái giám khấu đầu, ôm quyền nói: "Đô đốc phu nhân, có Lâm Hoan cầu kiến."

Lâm Hoan...

Hình như Tiêu Trường Ninh đã nghe tên hắn ở đâu đó... hắn là Huyền Vũ [*], người nhỏ nhất ở Đông Xưởng, cũng là một đao khách trẻ tuổi.

[*] Huyền Vũ: là linh vật thiêng liêng có tượng là hình con rắn quấn quanh con rùa.

Nhưng nàng không ngờ rằng Huyền Vũ tiếng tăm lừng lẫy lại là nam nhân có cặp mắt to tròn sáng ngời, khuôn mặt bánh bao trắng trẻo, non nớt khoảng 17, 18 tuổi này. Bây giờ, Lâm Hoan đang đứng trước cửa, tùy tiện vác một thanh loan đao trên vai, sợi tóc tơ ánh lên trong nắng sớm, thoạt nhìn trông như nam nhân thân thiết cạnh nhà, hoàn toàn không giống đao khách chỉ biết giết người lấy máu trong lời đồn.

Tiêu Trường Ninh không động đậy, nàng đưa cháo vào miệng, hỏi: "Chuyện gì?"

Lâm Hoan cong môi cười, nụ cười để lộ lúm đồng tiền bên má, hắn nói: "Xưởng đốc phái ta đến hỏi phu nhân rằng thức ăn có hợp khẩu vị không?"

Nhắc tới Thẩm Huyền, Tiêu Trường Ninh vừa sợ lại vừa hận. Nàng sợ hắn hiển hách uy danh, còn hận hắn khống chế triều chính, làm ra những việc hoang đường trong thiên hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!