Chương 5: (Vô Đề)

Editor: Greeny 🍀

Beta: Dâu Tây 🍓

___________

Lúc trước, Lương thái hậu dùng lý do bảo vệ tiểu Hoàng đế nên bắt buộc phải buông rèm chấp chính, bà ta lấy danh nghĩa "phò trợ minh quân" kết bè kết phái với Cẩm y vệ, nắm tất cả quyền lực trong triều đình, khống chế tiểu Hoàng đế làm việc xằng bậy. Chướng ngại lớn nhất ngăn cản kế hoạch của Lương thái hậu là phía Đông Xương luôn luôn trung thành với Tiên đế.

Hậu thuẫn của Lương thái hậu không vững chắc, bà đấu với Thẩm Huyền suốt một năm qua nên tự biết mình không phải đối thủ của hắn. Bà ta đành lùi một bước để tiến hai bước bằng cách chủ động liên hôn cầu hòa, bà tính gả một nữ nhân trong hoàng thất làm vợ Thẩm Huyền. Ngoài miệng thì nói liên hôn là muốn tốt cho cả hai bên, nhưng thật ra bà đang ngấm ngầm cài nội gián vào Đông Xưởng, âm thầm điều khiển thế lực của Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền thông minh, cũng rất tàn nhẫn, hắn lớn lên trong đao gươm, mưa máu, vung kiếm không khác gì ác thần. Bây giờ, hắn ngồi vững ở vị trí Đô đốc Đông Xưởng như một Đức Phật, sao hắn không nhìn thấu toan tính nhỏ nhặt của Lương thái hậu chứ!

Thẩm Huyền vừa muốn hoàn thành giao ước với một người, vừa muốn nhân dịp làm khó Thái hậu, hắn nói: "Nếu Thái hậu nương nương đã thành tâm buông bỏ tất cả để kết giao với ta, vậy chi bằng người gả Trường Ninh công chúa, ái nữ Tiên đế yêu quý nhất cho ta đi."

Vốn chỉ định gây khó dễ, ai ngờ Lương thái hậu lập tức gật đầu đồng ý.

Hôm nay tổ chức hôn sự, Thẩm Huyền xử lý xong chuyện nội tặc liền vội vàng quay về Đông Xưởng, hắn bị tùy tùng thúc giục mặc hỉ phục mà cảm thấy rất mông lung. Hắn thật sự không ngờ tiểu công chúa yêu kiều, kiêu ngạo sáu năm trước bây giờ đã trở thành phu nhân của mình.

Tiêu Trường Ninh lớn lên càng thướt tha, duyên dáng, vậy mà khi được gả cho hắn nàng lại quyết tâm phải chết, đã tự chuẩn bị xong hết tang phục cho mình rồi.

Thẩm Huyền cảm thấy dường như mình vừa bị một con thỏ bông mềm mại cắn.

Mặc dù tức giận nhưng hắn vẫn bật cười, hắn đứng phắt dậy cầm khay rượu trên bàn, đưa cho Tiêu Trường Ninh một ly: "Bản đốc biết công chúa vừa đến, rất nhiều việc còn chưa quen. Nhưng dù thế nào nàng cũng phải uống ly rượu này."

Tiêu Trường Ninh không uống rượu, nàng dùng bộ dạng đằng nào cũng chết bướng bỉnh nói: "Dù sao cũng không bách niên giai lão, không cần uống."

Giọng nói vừa dứt, không khí trong phòng đột nhiên biến chuyển.

Ánh mắt Thẩm Huyền như chìm xuống, hắn chỉ gằn một chữ: "Uống."

Mặc dù tính tình Tiêu Trường Ninh hơi kiêu căng, nhưng cũng may là khả năng tiếp thu của nàng rất tốt. Nghe thấy ngữ điệu lạnh như băng trong giọng nói của Thẩm Huyền, nàng tự biết mình đã lỡ lời, sau đó chậm chạp đón lấy ly rượu, chần chừ nhìn nó.

"Thế nào? Sợ có độc sao?" Thẩm Huyền cười lạnh, uống cạn ly rượu trong tay: "Giết nàng không có lợi gì cho ta, vậy cớ sao ta phải lãng phí một lọ thuốc độc?"

Tiêu Trường Ninh lo lắng không yên khi bị người khác nhìn thấu, nàng đành đưa ly rượu về phía Thẩm Huyền ra hiệu.

"Khoan đã." Thẩm Huyền ngăn cản nàng: "Ăn một ít cháo rồi uống."

"Ta nuốt không trôi." Tiêu Trường Ninh cố nhấp thử một ngụm.

Cay quá! Cay đến mức nàng phải rơi lệ.

Khoảnh khắc đó, nàng nghĩ có thể chết đi rồi, cần gì quan tâm đây có phải rượu độc hay không! Không đau đớn, không lo sợ, cứ lẳng lặng đến rồi lẳng lặng đi.

Nhưng ý niệm này chỉ xuất hiện trong vài giây, ngay khi nước mắt rơi xuống tất cả liền biến mất.

Tiêu Trường Ninh không muốn chết, nàng mới 17 tuổi, cho dù chỉ sống qua tối nay cũng là một chuyện tốt rồi.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu lách tách của lò sưởi, Thẩm Huyền nhìn đôi mắt ửng đỏ của Tiêu Trường Ninh, hàng lông mi còn đọng nước mắt trông thật mong manh, hắn nhắc nhở: "Rượu cay nồng, nàng chưa ăn mà uống rượu sẽ làm tổn thương dạ dày đấy."

Tiêu Trường Ninh chơi đùa với ống tay áo, nàng nói: "Bổn cung không muốn ăn."

Tiểu công chúa này nhìn rất dịu dàng yếu đuối, nhưng tính tình lại vô cùng ngang ngược.

Thẩm Huyền đứng thẳng người, vóc dáng cao lớn rắn chắc, hắn cúi đầu nhìn Tiêu Trường Ninh như nhìn một chú chim nhỏ, bình tĩnh nói: "Ta không thích nghe những lời chán nản, cũng không thích đêm động phòng vui vẻ mà nàng mặc y phục trắng. Mời công chúa điện hạ cởi bỏ tang phục ra."

"Ta không cởi." Hai má Tiêu Trường Ninh ửng đỏ, nàng nắm chặt vạt áo, nói: "Đèn sáng như vậy sao ta có thể cởi đồ?"

Thẩm Huyền chớp chớp mắt, hắn dứt khoát không để ý đến nàng mà tự cởi bỏ hỉ phục, để lộ ra võ phục màu nâu đen bên trong. Tay chân hắn thon dài, vai rộng eo hẹp, dáng người vô cùng hoàn mỹ. Đáng tiếc Tiêu Trường Ninh hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức, nàng chỉ cảnh giác nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!