Chương 4: Thẩm Huyền

Editor: Greeny

Beta: Dâu Tây

_____________

Con ngựa đỏ

- biểu tượng của Đông Xưởng được treo lên, trên dưới Đông Xưởng hơn trăm người đã chuẩn bị sẵn sàng, xếp hàng thẳng tắp. Đúng là so với Cẩm y vệ thì họ còn oai phong hơn!

Rõ ràng là đại hỉ, thế nhưng mọi chuyện lại diễn ra quá hoang đường, toàn bộ Đông Xưởng nồng đậm sát khí.

Dường như con mèo của Tiêu Trường Ninh cũng cảm nhận được nguy cơ đang đến gần, nó chợt cong lưng, dựng chiếc đuôi lên. Tiêu Trường Ninh vừa đưa tay vỗ về con mèo nhỏ đang sợ hãi thì bỗng nhiên nó kêu "meo" một tiếng rồi nhảy vào chậu cây cảnh và biến mất...

"Hổ Phách!" Tiêu Trường Ninh nhỏ giọng kêu.

Cùng lúc đó, một bàn tay to lớn đưa ra trước mặt nàng.

Tiêu Trường Ninh nhìn theo cánh tay rồi ngước mắt lên, là khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Huyền.

Bởi vì ánh mắt của Thẩm Huyền quá sắc bén, bên cạnh còn có con chó mực đang "nhe nanh múa vuốt" nên Tiêu Trường Ninh cảm thấy bản thân hít thở không thông, vô cùng áp lực.

Tiêu Trường Ninh biết rằng ánh mắt của tất cả mọi người đang dán chặt trên người mình, nàng hít thật sâu, đành phải tìm mèo sau vậy! Nàng run rẩy đưa tay của mình cho Thẩm Huyền.

Trái ngược với khuôn mặt lạnh lẽo của Thẩm Huyền, bàn tay của hắn vô cùng ấm áp.

"Ta và nàng không có cha mẹ, họ hàng, vậy nên tổ chức hôn sự đơn giản thôi, sau đó ta sẽ đưa nàng vào động phòng." Thẩm Huyền vừa nói, vừa nắm tay Tiêu Trường Ninh bước trên thảm đỏ.

"Không... không... đợi một chút..."

Tiêu Trường Ninh chưa dứt lời thì một gã đàn ông, người của Đông Xưởng xuất hiện, hắn quỳ xuống, bẩm báo với Thẩm Huyền: "Xưởng đốc, phản tặc kia không chịu khai, phải xử trí thế nào đây?"

Bước chân Thẩm Huyền dừng lại một chút, giọng nói lạnh lẽo mang theo sát ý: "Làm theo quy củ, điểm thiên đăng."

"Điểm thiên đăng" là một loại cực hình của Đông Xưởng: lột sạch y phục của tội nhân, tiếp theo quấn từ đầu đến chân của họ bằng vải tẩm dầu. Sau khi quấn họ thành một cái "bánh chưng" rồi treo họ lên giá gỗ, và một mồi lửa được châm vào chân của họ, lửa bắt dầu cháy lên phía trên, người bị thiêu kêu gào rất thảm thiết, đó là "điểm thiên đăng"...

Đầu ngón tay của Tiêu Trường Ninh hơi run.

Cả ngày chưa ăn và phải chịu đựng quá nhiều nỗi kinh sợ, bây giờ lại còn chứng kiến Đô đốc Đông Xưởng hung ác nổi tiếng phán quyết phản đồ, trước mắt nàng tối sầm, lảo đảo ngã về phía sau.

Thẩm Huyền nhanh chóng đỡ được nàng.

"Trưởng công chúa! Trưởng công chúa!" Tiếng cung tỳ khóc thút thít truyền đến bên tai nàng: "Hu hu... công chúa ngất rồi..."

Thật ra, Tiêu Trường Ninh chỉ bị say sẩm một chút, nhưng nàng tương kế tựu kế, giả vờ ngất đi.

Người của Đông Xưởng quá hung ác, nếu Tiêu Trường Ninh không thăm dò nội tình và tính nết của đối phương thì nàng không biết làm cách nào đối mặt với Thẩm Huyền, nên nàng kiên quyết giữ nguyên bộ dạng này. Mọi người bắt đầu ồn ào nhốn nháo, nàng cố gắng nằm im, xem như không biết gì.

Trên đỉnh đầu, tiếng của khanh khách của Phương Vô Kính truyền tới:

" Đô đốc, lá gan nương tử của ngài quá nhỏ!"

"Tránh sang một bên." Thẩm Huyền nói.

Sau đó, Tiêu Trường Ninh cảm thấy cả người mình bị nhấc bổng lên, không kịp phản ứng, toàn thân nàng đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

"!!!" Tiêu Trường Ninh kinh hãi: Là Thẩm Huyền sao? Hắn muốn làm gì?!

Thẩm Huyền tiếp tục ôm lấy Tiêu Trường Ninh, vẻ mặt hắn trầm như nước đi về phía phòng tân hôn. Bọn người Phương Vô Kính vỗ tay rần rần, ồn ào kêu lên: "Xưởng đốc đại nhân oai phong quá!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!