Mẹ, sao lại thu dọn hành lí rời đảo vậy? Mẹ và ba có chuyện gì sao? Con thấy ba buồn lắm.
Ngồi trên thuyền, Lam Phi cứ ngẩn người nhìn về xa xăm.
Mãi cho đến khi Tiểu Ngư kéo áo cô làm nũng, cô mới sực tỉnh.
- Mẹ không nghe Tiểu Ngư nói sao? Vì cái gì mà mẹ lại bỏ lại ba chứ…
Con bé mím chặt môi, hai mắt rưng rưng như muốn khóc.
Lam Phi đành ôm lấy Tiểu Ngư vào lòng an ủi.
Đây là cách duy nhất để cô có thể làm.
Những gì mà Hạc Hiên làm cho ba mẹ con cô, cô sẽ không bao giờ quên.
Nhưng, người cô yêu bấy lâu nay chỉ có Lục Tử Hàn.
Mà hai đứa bé này lại là con hắn.
Cô không nỡ để chúng xa cách ba ruột của mình thêm nữa.
Khác với Tiểu Ngư, Tiểu Hải trên tay cầm quyển sách vẫn chăm chú đọc rất chuyên tâm.
Trên lưng thằng bé khoác chiếc ba lô nhỏ.
- Tiểu Ngư, ba Hạc Hiên không phải ba ruột của chúng ta.
Mẹ đang dẫn anh em mình đi gặp ba ruột.
- Nhưng tại sao?
- Lớn lên sẽ hiểu nên đừng khóc làm nũng với mẹ nữa.
Giọng điệu của Tiểu Hải chẳng khác gì một ông cụ non cả.
Tiểu Ngư nghe anh trai nói vậy cũng không khóc nữa.
Con bé ngả đầu nằm trên đùi của Lam Phi, chẳng mấy chốc đã nhắm mắt đi ngủ.
- Tiểu Hải, con biết hết rồi sao?
- Sáng nay con dậy sớm, qua phòng mẹ thấy mẹ và ba Hạc Hiên đang nói chuyện.
Giọng nói của Tiểu Hải rất vô tư, dường như không có chút cảm xúc nào.
Nhưng, chỉ có Lam Phi biết, thằng bé rất nhạy cảm.
Tiểu Hải từ bé đến giờ chưa từng khóc trước mặt ai.
Thằng bé chỉ khóc khi không có ai ở đó.
Nếu không vì một lần Lam Phi quên cho thằng bé uống sữa, vội vàng quay lại phòng thì không biết được chuyện này.
Tiểu Hải lúc đó còn nhỏ nằm một mình trong lôi, cất tiếng khóc nức nở.
Chỉ khi Lam Phi vừa bước chân vào, thằng bé liền im lặng ngay.
Đúng là con trai cô rất đặc biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!