Thoát khỏi bọn bắt cóc, Lam Phi một lần nữa bị một tên biếи ŧɦái giam nhốt.
Hắn đem cô đến một căn biệt thự sâu trong rừng rồi nhốt cô lại.
Tay của cô đã được cởi trói.
Cô nhanh chóng chạy khắp biệt thự muốn tìm lối thoát.
Chỉ là… Không có thấy, bên ngoài một đám áo đen đi đi lại lại canh gác.
Cả ngày hôm nay cô đã phải cắn răng bình tĩnh lắm rồi.
Đến bây giờ chính là cực hạn.
Lam Phi tuyệt vọng đi đến đại sảnh lớn.
Cô ngồi xuống chiếc ghế sopha rộng lớn, co ro thu mình lại.
Cô rất sợ!
Ai bảo cô đã hứa với mẹ dù gặp bất cứ chuyện gì cũng không được để người ta nắm thóp, phải thật bình tĩnh?
- Mẹ… con không làm được… Thật sự rất đáng sợ…
Vì khóc quá nhiều nên cô đã ngất đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại lần nữa, Lam Phi phát hiện bản thân đang bị ai đó ôm vào lòng.
Cô kinh hoảng, theo bản năng đẩy hắn ra.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn Lam Phi, khoé môi luôn thường trực nụ cười tươi.
- Tỉnh rồi?
- Tôi không thù oán gì với anh.
Tại sao muốn bắt tôi?
Lam Phi nhìn chằm người đàn ông trước mặt.
Hắn có thân hình khá chuẩn, bộ vest trên người càng tôn thêm vẻ đẹp của hắn.
Mặc dù hắn đeo mặt nạ nhưng mà Lam Phi khẳng định ngoại hình của hắn không tầm thường.
Người đàn ông này khiến cho người khác thấy sợ hãi, hơi thở rất nguy hiểm.
- Tôi thường xuyên rất đau đầu, lại bị nghiện mùi hương.
- Vậy nên anh mới bắt tôi là vì mùi hương trên cơ thể tôi?
- Em khá thông minh.
Lần đó tôi gặp em ở siêu thị, em đã va vào tôi.
Chắc em không có nhớ nhưng tôi lại rất nhớ mùi hương trên cơ thể của em.
Lời nói của hắn khiến cho Lam Phi rùng mình.
Lại có cái chuyện ám ảnh mùi hương sao? Trên đời này thật sự có rất nhiều loại bệnh kì lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!