Chương 5: Hồi Ức Năm 17 Tuổi

Vì Lục Tử Hàn yêu cầu gặp mỗi Lam Phi nên cô đành để quản gia và người giúp việc đi về trước nghỉ ngơi.

Quản gia nhìn qua tấm kính cửa phòng bệnh thì thở dài.

Sau cùng đành nghe lời rời đi.

Lam Phi đi vào phòng bệnh của Lục Tử Hàn.

Hắn đã tỉnh, đang yên tĩnh tựa lưng vào thành giường.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Lục Tử Hàn hơi kích động.

Tuy nhiên, hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

- Mệt sao?

- Nửa đêm mất ngủ phải đến bệnh viện, anh thấy tôi có mệt không?

- Tiểu Phi…

Sống lưng Lam Phi chợt lạnh ngắt.

Cô nhìn chằm Lục Tử Hàn, kéo ghế qua ngồi xuống.

Cho dù không muốn nhưng cô phải thừa nhận rằng cô rất ám ảnh với hai tiếng " Tiểu Phi" này.

- Đừng gọi tôi như vậy.

- Là vì… Em đang sợ hãi?

- Anh…

Lam Phi cau mày nhìn chằm Lục Tử Hàn.

Hai bàn tay cô bất giác siết chặt lại.

Hắn nói đúng, là cô đang sợ hãi.

Bí mật này chính là điều thầm kín cũng là điểm yếu tinh thần của cô.

7 năm trước.

Lam Phi 17 tuổi.

Cô và Lam Tuyết trên đường đi học về liền bị một đám người chụp thuốc mê bắc cóc.

Bọn bắt cóc đe doạ tống tiền Lam Tống Quân, bắt ba cô mang tiền tới chuộc con.

Hai người lúc ấy rất sợ hãi.

Tuy nhiên, khác với vẻ yếu đuối làm loạn của Lam Tuyết, Lam Phi lúc ấy rất bình tĩnh.

Khi Lam Tống Quân cùng mẹ của Lam Tuyết là Mộc Y Na mang tiền tới, bọn bắt cóc lại thay đổi ý định đột ngột.

- Chỉ có ngần này? Giờ chúng tôi muốn gấp đôi.

Lam Tống Quân tức giận.

- Các người nói không được báo cảnh sát, tôi cũng không báo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!