Thiếu phu nhân, hôm qua cô ngủ ngon chứ?
- Ngủ ngon.
- Sao mắt cô lại thâm như vậy? Có cần tôi…
- Không cần.
Lam Phi ngáp ngắn ngáp dài trả lời quản gia mà ngồi bàn bàn ăn.
Đêm qua, cô thực chất bị Lục Tử Hàn doạ mất ngủ cả đêm.
Đống vũ khí trong phòng đó khiến cô không thể yên giấc được.
Lục Tử Hàn có thói quen dậy rất sớm.
Hắn xuống giường, lần mò đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó đi xuống phòng ăn dùng bữa.
Tuy mắt hơi bất tiện nhưng hắn đã quen đường lối trong biệt thự nên đi lại không gặp khó khăn gì.
Ngồi đối diện với một người mù, Lam Phi vừa ăn vừa chăm chú quan sát.
Kể ra Lục Tử Hàn rất đẹp.
Hắn rất cao, chắc tầm hơn 1m85.
Thân hình rất cân đối, không một chút mỡ thừa.
Gương mặt hắn với từng đường nét đẹp càng phác hoạ lên khí chất nam tính.
Tuy cái gương mặt này giống với Lục Tư Thâm nhưng cô cảm thấy Lục Tử Hàn này còn đẹp hơn cả tên khốn kia.
- Ăn đi, nhìn chằm người khác rất bất lịch sự.
Lam Phi bị hắn làm cho sặc thức ăn trong miệng.
- Tại sao anh lại biết tôi đang nhìn anh?
- Cảm nhận thấy.
- Nhận thấy, sao chắc chắn được? Anh bị mù mà…
Lam Phi bĩu môi, làu bàu nói nhỏ.
Nhưng âm lượng của cô lại vừa vặn bị Lục Tử Hàn nghe thấy.
Hắn sa sầm mặt mày, đặt chiếc thìa xuống bàn nghiêm nghị.
- Tôi biết tôi mù.
Em không cần phải hết lần này đến lần khác khiêu khích sự nhẫn lại của tôi.
- Tôi…
Lần này, rốt cuộc Lục Tử Hàn cũng tức giận.
Hắn đứng dậy, một người giúp việc tiến lên đưa cho hắn một chiếc gậy để thuận tiện đi đường.
Hắn hừ lạnh rồi đi ra khỏi phòng ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!