Từ khi nghe bác sĩ thông báo về bệnh tình của ba, Lam Phi vẫn không thể bước vào phòng bệnh của ba.
Lam Tống Quân vừa ăn xong, ông đang tựa lưng vào thành giường xem tin tức.
Gương mặt bình yên đến nỗi khiến Lam Phi đứng ngoài cảm giác nghẹt thở.
- Đứng ngoài đó lâu rồi, không định vào đây thăm ba sao?
Thì ra Lam Tống Quân đã biết được Lam Phi đã đứng ngoài từ lâu.
Ông muốn xem cô định làm gì, nhưng đợi mãi cũng chỉ thấy con gái đứng đó nên ông mới lên tiếng.
Lam Phi đi vào phòng bệnh.
Chỉ có mấy ngày nhập viện mà trông Lam Tống Quân tiền tụy đi rất nhiều.
Da mặt của ông cực kì xanh xao, cơ thể gầy đi không ít.
Lam Tống Quân cầm lấy chiếc điều khiển muốn tắt ti vi đi, nhưng Lam Phi lại nhanh chóng giúp ông trước.
Lam Tống Quân bất giác nở nụ cười.
Lâu lắm rồi con gái mới chủ động giúp ông như vậy.
Từ khi mẹ của Lam Phi mất, cô hầu như không gặp mặt Lam Tống Quân thường xuyên.
Thậm chí, khi đến công ty hai người chỉ lướt qua nhau.
Tình cảm ba con lúc nào cũng xa cách.
- Phi Phi, mai ba muốn ăn cơm chiên mà con tự làm.
Lâu lắm rồi… Con chưa có làm mấy món cho ba ăn.
Nghe những lời này, Lam Phi bỗng bật khóc.
Lam Tống Quân lo lắng cầm lấy tay của con gái.
Ông lại nhớ đến lần đầu tiên được bế cô.
Chính là lúc ông hốt hoảng chạy đến bệnh viện lúc vợ mới sinh.
Đứa con gái này đối với ông mà nói chính là báu vật vô giá.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng ông mới nhận ra được trách nhiệm của mình.
Là ông nợ mẹ con cô rất nhiều.
- Con vừa đi gặp bác sĩ đúng không?
Cô không phủ nhận mà gật đầu.
Lam Tống Quân khẽ thở dài, hai mắt ông dường như ửng đỏ muốn chảy nước mắt.
Nhưng ông vẫn cố kìm nén mà an ủi con gái.
- Bệnh tình của ba, ba là người rõ hơn ai hết.
Con gái, trước đây… Là ba có lỗi với hai mẹ con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!