Nếu anh yêu một người, anh sẽ thấy họ đáng để tin tưởng.
Đừng để cái suy nghĩ bảo thủ ấy lấn át.
Du Minh Hạo không thể hiểu nổi.
Anh ta vốn sinh ra trong một gia đình quý tộc vô cùng giàu có.
Từ nhỏ, tuy anh ta sống cùng với ba mẹ nhưng không hề cảm thấy tình cảm của họ dành cho đối phương.
Có thể nói, Du Minh Hạo từ kho sinh ra chưa thấy ba cười nói với mẹ một lần nào.
Cho đến khi anh ta tận mắt thấy mẹ ôm ấp một người đàn ông khác, lại phát hiện ba cùng người tình thân mật đi du lịch thì vô cùng tuyệt vọng.
Lúc ấy, Du Minh Hạo mới nhận ra một điều bản thân anh ta được sinh ra chỉ để trở thành công cụ kế thừa sự nghiệp gia đình.
Ba mẹ đều xuất thân từ giới thượng lưu nhưng vì lợi ích mới lấy nhau.
Chỉ cần kết hôn, sinh ra một đứa con thì dù họ có bao người tình bên ngoài cũng không ai dị nghị.
- Tử Hàn, có bao giờ… Cậu cảm thấy cô độc chưa?
Lục Tử Hàn chỉnh lại tư thế rồi từ từ nằm thoải mái trên giường bệnh.
- Thường xuyên.
- Cậu không thấy gì sao?
- Cô độc thì là cô độc.
Còn thấy gì nữa?
Đối với Lục Tử Hàn thì chuyện này hắn cảm thấy vô cùng bình thường.
Hắn đã trải qua nỗi sợ này rất nhiều lần.
Thậm chí một thời gian hắn bị mắc bệnh trầm cảm.
Du Minh Hạo cảm thấy khá mệt mỏi nên đứng dậy muốn ra ngoài hít thở một chút.
Trước khi đi, anh ta còn không quên bật các đoạn ghi âm trong cuộc họp lên cho Lục Tử Hàn nghe.
- Tử Hàn, tôi tin cậu.
Tuy mắt không thể nhìn nhưng hãy tận dụng cái đầu của cậu.
- Tôi không phải cái máy để anh vắt kiệt sức lực.
- Ngoan ngoãn đi.
Mỗi ngày tôi sẽ cập nhật tình hình của người phụ nữ kia cho cậu.
Lục Tử Hàn bị Du Minh Hạo nắm được thóp thì vô cùng khó chịu.
Được lắm… Du Minh Hạo rất được…
…
Lam Phi thực sự sắp không thể chịu được nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!