Lam Phi được đưa đến một căn phòng kín.
Bọn người áo đen nhốt cô lại bên trong.
Cả căn phòng lớn này ngoại trừ một ô cửa sổ bé nằm trên cao thì không có bất kì lối ra nào ngoài cửa chính.
Ngay cả Lục Tử Hàn cũng bị bọn chúng mang đi đâu đó.
Trong cơn kích động, Lam Phi liền lấy điện thoại ra muốn gọi cho trợ lí.
Tuy nhiên, ở đây không có sóng, không thể liên lạc với bên ngoài.
Cô cứ ngồi một góc trong phòng không biết bị nhốt qua bao lâu, cuối cùng cũng có người mở cửa.
Lam Phi còn chưa vui mừng được thì Lục Tử Hàn bị đám người kia đẩy vào trong phòng.
Trên người hắn lại xuất hiện những vết thương rướm máu.
- Tử Hàn…
Cô lay lay người của hắn nhưng không được.
Ánh mắt Lam Phi chợt loé lên thứ gì đó.
Nhân lúc một tên áo đen quay lưng lại, cô lao đến dùng nắm đấm nện thẳng vào lưng của đối phương.
Còn không đợi người bên ngoài kịp phản ứng, cô đã thành công đoạt lấy súng của tên áo đen kia.
- Các người mau tránh ra!
- Lục thiếu phu nhân, dù cô có đe doạ thì cũng không thể đưa hai người rời khỏi.
Đừng cố làm mình bị thương.
Lam Phi không để ý đến lời nói của ai, chỉ cầm súng lên đạn rồi bắn một phát lên trần nhà cảnh cáo.
- Tránh ra!
Đám áo đen kia đồng loạt nhìn nhau rồi tránh sang một bên.
Lam Phi cầm chặt khẩu súng trong tay rồi đỡ Lục Tử Hàn dậy.
Cô lo cho vết thương trên người hắn.
Rõ ràng mới phải nhập viện mà vết thương mới chồng chất vết thương cũ.
Nếu cứ ở đây, không khéo cả tính mạng của hai người cũng khó giữ.
Cách tốt nhất bây giờ chính là liều một lần.
Cô đem Lục Tử Hàn đi ra ngoài, cảnh giác giơ súng chĩa xung quanh.
Cô sợ rằng, chỉ cần nơi lỏng một chút thì bản thân sẽ bị thất thủ.
Thật không ngờ, còn chưa đi xa được bao lâu, một tiếng súng vang lên khiến Lam Phi trợn tròn mắt.
Đối phương bắn rất chuẩn, khiến súng trên tay cô rơi xuống đất mà không hề khiến cô bị thương chút nào.
- Tiểu Phi, súng rất nguy hiểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!