Lục Nhã Cầm bị bảo vệ lôi ra ngoài.
Trước khi rời khỏi, cô ta còn ném lại cho Lam Phi một ánh mắt đầy sát ý.
Động vào thiên kim Lục gia, Lam Phi biết sau này bản thân sẽ khó sống.
Tuy nhiên, cô không thể chấp nhận để người khác bắt nạt mình.
Bây giờ không, sau này cũng không thể.
Lục Tử Hàn đứng dậy, lần mò về phía của Lam Phi.
Hắn muốn đưa tay ra chạm vào cô nhưng cô lại lùi lại một bước.
- Có sao không?
- Chân tôi bị Lục Nhã Cầm nghiến tím rồi.
- Vậy ngồi xuống đi.
Tôi bảo quản gia đem thuốc tới cho em.
Lam Phi nhìn người đàn ông trước mặt mà cảm thấy có chút phiền muộn.
Lục Tử Hàn bị mù.
Hắn thậm chí còn không thể bảo vệ cho cô.
Cho đến bây giờ, Lam phi vẫn còn không thể tin được bản thân phải lấy một người chồng như vậy.
Cô… Thật sự không chấp nhận nổi… Đây chính là nỗi lòng của cô.
- Lục Tử Hàn, mắt của anh có thể khôi phục như trước được không?
Nghe cô hỏi vậy, Lục Tử Hàn chỉ trầm mặc.
Cuối cùng, hắn vẫn trả lời cô.
- Có thể.
Có vẻ như câu nói này khiến cho Lam Phi có chút hi vọng.
- Nhưng, sao tình trạng của anh như vậy… Mà không phẫu thuật khôi phục?
- Lần đó tôi bị tai nạn, bên phía Lục gia khi biết tin thì không thấy có ý định gì.
Sau này tôi mới biết, Lục Tư Thâm tung tin rằng tôi bị mù vĩnh viễn, còn có… ngăn chặn người giúp tôi tìm giác mạc phù hợp.
Hiện tại, tôi không quyền không thế, muốn nhìn thấy ánh sáng là chuyện rất khó.
- Nhưng… Nếu càng để lâu thì số phần trăm để khỏi sẽ rất nhỏ… Anh cứ định như vậy sao?
Cô không ther hiểu rằng Lục Tử Hàn sao lại có thể chấp nhận chuyện này.
Rốt cuộc những ngày tháng trước đây, hắn đã sống như thế nào với đôi mắt mù này nữa.
- Em lo lắng cho tôi sao?
Lam Phi không trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!