Chương 49: (Vô Đề)

Lục Thiếu

Phàm cam kết, khiến cho cô đang chơi vơi giữa biển rộng được cứu thoát

ra ngoài, khiến cho cô đang chần chừ không dám bước đi lại vững vàng

tiến lên trước.

"Em chuẩn bị tới đâu rồi?"

Giọng nói

Lục Thiếu Phàm xuất hiện bên trong phòng thay đồ, Mẫn Nhu vừa mới mặc áo khoác vào, nhìn ra thấy bóng người cao ráo ưu nhã, môi cong lên, đem

khăn quàng vây lấy cổ rồi hài lòng đi tới bên cạnh Lục Thiếu Phàm.

Bàn tay mềm

mại giữ lấy bàn tay khô ráo của anh, mũ và khăn quàng cổ càng khiến

gương mặt của cô thêm xinh xắn, hai gò má đỏ ửng, đôi môi đầy đặn tạo

thành đường cong duyên dáng, ánh mắt nhìn từ Lục Thiếu Phàm nói:

"Chúng ta đi thôi"

Lục Thiếu

Phàm nhìn cô nở nụ cười điềm tĩnh, môi mỉm cười nhẹ dừng phía trên đôi

mắt đang tỏa ra luồng sáng ấm áp, nắm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi phòng

ngủ.

Trên cầu

thang đã trải sẵn thảm chống trơn, Lục Thiếu Phàm cẩn trọng đỡ Mẫn Nhu

xuống, mỗi bước đi đều quay lại nhìn cô. Mẫn Nhu cười nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lục Thiếu Phàm, để mặc anh che chở đưa cô xuống đến bậc thang cuối cùng.

"Em không phải lão phật gia, không cần phải dìu em như thế"

Mẫn Nhu bất

mãn chống đối, Lục Thiếu Phàm chỉ cười bao dung, bàn tay với khớp xương

rõ ràng giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, động tác dịu dàng tỉ mỉ, như

đang bảo vệ một món đồ quý giá. Cảm giác đó khiến Mẫn Nhu rất vui, môi

cong lên, kiễng mũi chân giúp Lục Thiếu Phàm sửa lại caravat bị lệch.

Ngón tay

thon dài nghịch ngợm mái tóc cô, Lục Thiếu Phàm cứ như vậy tự nhiên dắt

cô đi về phía phòng khách chào bà Lục, hai người đứng bên nhau, đến

trước mặt bà Lục tựa như một bức thanh thiên nhiên hài hòa khiến người

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!