Mẫn Nhu ôm
Đậu Đậu cùng Lục Thiếu Phàm đi vào Lục gia, vừa tới liền thấy bầu không
khí trầm lắng bên trong căn biệt thự. Sắc trời bên ngoài tối dần, nhưng
trong phòng lại sáng rực, ngoài trưởng bối lục gia đang ngồi trên sô pha còn có cả Diệp gia, Mẫn Nhu nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Phàm.
"Em đi qua đi"
Lục Thiếu Phàm đặt tay lên vài cô, giống như đang khích lệ, khẽ đẩy cô đi vào trong phòng khác, Đậu Đậu cũng bị dì Mai dẫn đi.
Trong phòng
khách, ánh mắt mọi người đều nhìn cô, như đang đánh giá nhưng rồi lại
như nhìn xuyên qua cô nhớ tới ai đó. Mẫn Nhu nhớ đến lời Diệp Vân Thao
nói trong bệnh viện bất chợt lại cảm thấy lo lắng.
Lục Thiếu
Phàm vội vã chở cô về cũng bởi vì chuyện của mẹ cô sao? Còn nữa, là cô
suy nghĩ quá nhiều, họ chẳng qua chỉ là đến làm khách?
"Chú Diệp, dì Diệp, để mọi người chờ lâu!"
Lục Thiếu
Phàm khiêm tốn lễ phép trước sau. Tiếp đó, để Mẫn Nhu ngồi xuống ghế sô
pha trống. Mẫn Nhu cũng nhận ra sắc mặt nghiêm túc và chú tâm của Lục
Thiếu Phàm. Khi cô lễ phép chào hai vợ chồng Diệp gia "Chào chú, chào
dì" thì gương mặt bà Diệp thoáng lên niềm yêu thương, nhưng không thích
cách gọi của Mẫn Nhu.
"Tiểu Nhu, so với việc muốn nghe cháu gọi dì thì dì thích nghe con gọi là mợ hơn!"
Niềm khát
vọng có được người thân từ mộng ảo trở thành thật, cứ như vậy rớt xuống
trước mặt cô. Mẫn Nhu nhận ra, cảm giác sợ hãi xa lạ này vượt xa ngoài
dự kiến của cô, mọi thứ âm thanh như bị ngăn cách khỏi thế giới của cô.
Mẫn Nhu giật mình nhìn Diệp Vân Thao, bên trong suy nghĩ chỉ có một màu trắng xóa.
"Mẹ cháu không phải cô nhi, mẹ cháu là em gái cậu"
Diệp Vân
Thao nhìn vào mắt Mẫn Nhu, ánh mắt sắc bén minh mẫn lóe lên tia nhu hòa, mang theo vẻ phiền muộn sâu sắc, bình tĩnh kể lại câu chuyện cho tất cả mọi người biết sự thật.
Mẹ cô không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!