Ngoại cảnh
quay một lần liền xong, Lục Thiếu Phàm chỉ xem qua kịch bản hơn nữa, MV
lần này anh cũng không cần lộ diện, chỉ cần đứng bên cạnh Mẫn Nhu là
được, vì vậy lúc diễn không hề tốn sức.
Bên trong
chỗ quay có một tầng lầu được lau dọn dùng làm nơi tụ họp. Lúc nhân viên đang vội vàng bố trí đèn chiếu sáng thì Mẫn Nhu hạ giọng nói với Lục
Thiếu Phàm: "Lục Thiếu Phàm, anh cố tình đúng không?"
Lục Thiếu Phàm cúi đầu, nghênh đón ánh mắt giận dữ của Mẫn Nhu. Đôi mắt đen hết sức bình tĩnh, không hề có vẻ tránh né.
"Đậu Đậu thích đồ chơi, lúc anh còn nghỉ dưỡng bệnh, nhàn rỗi không có việc gì thì liền dẫn nó đi mua, có gì không đúng sao?"
Mẫn Nhu
nghiêm chỉnh Lục Thiếu Phàm mỉm cười, nhưng không cách nào phát hiện vẻ
chột dạ trên gương mặt tuấn tú của anh. Nhưng cô không cách nào tin Lục
Thiếu Phàm xuất hiện ở đây chẳng qua là trùng hợp, ngay cả chuyện Đậu
Đậu đuổi nam thứ cũng chỉ là sự vô ý của trẻ con sao?
"Hôm nay, Đậu Đậu phải đi học"
Mẫn Nhu cố hạ giọng, chỉ ra một sự thật, Lục Thiếu Phàm bình thản đáp:
"Đậu Đậu hôm nay không khỏe, mẹ đã giúp nó xin nghỉ, thuận tiện anh dẫn Đậu Đậu ra ngoài hóng mát"
Mẫn Nhu kéo
khóe miệng, ánh mắt di chuyển nhìn Đậu Đậu đang vùi vào trong ngực Chân
Ni, chơi bất diệc nhạc hồ không có vẻ gì là bệnh. Nghiêng đầu nhìn sắc
mặt bình thản của Lục Thiếu Phàm, ánh mắt Mẫn Nhu di chuyển một cái, đột nhiên môi từ từ cong lên.
"Chuyện gì đáng cười vậy?"
"Đúng vậy!"
Mẫn Nhu lui
ra sau vài bước, tay để dưới cằm, ánh mắt cong cong như vần trăng khẽ
nhíu lại nhìn Lục Thiếu Phàm từ trên xuống dưới. Sau đó, cô đứng về vị
trí cũ, ngón tay nhỏ nhắn điểm nhẹ lên sóng mũi cao của Lục Thiếu Phàm,
dùng giọng nói bình thản như Lục Thiếu Phàm, hạ giọng nói:
"Lục Thiếu Phàm, dáng vẻ ghen của anh vừa nghiêm chỉnh vừa đáng yêu!"
Gương mặt Mẫn Nhu đầy vẻ đùa cợt, cười xấu xa, nhìn ánh mắt của Lục Thiếu Phàm xem ra cô đã đoán chính xác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!