"Anh muốn ăn táo không? Em gọt giúp anh"
Mẫn Nhu xoay người vừa nhấc chân tay phải liền bị Lục Thiếu Phàm giữ lại, năm ngón
tay dài xuyên qua khe hở từng ngón, dịu dàng nhưng lại bướng bỉnh không
để cô bỏ đi nửa bước.
Hai cánh tay anh dùng sức kéo nhẹ cô vào lồng ngực đang bị thương của anh. Mẫn Nhu
cũng không giãy dụa, nhưng cũng không để tựa hẳn vào ngực Lục Thiếu
Phàm. Đầu ngón tay lướt qua gò má trắng nõn của cô, Mẫn Nhu khẽ run, đỏ
mặt tính đứng dậy, nhưng cô nhận ra Lục Thiếu Phàm dùng sức, không cho
phép cô bỏ trốn.
Tư thế nằm không được tự nhiên khiến Mẫn Nhu có chút cứng ngắc, cô ai oán nói:
"Thiếu Phàm, tay và chân của em sẽ tê mất, tới lúc đó không đứng dậy nổi thì sao?"
Lục Thiếu
Phàm nhìn quyển kịch bạn, tay không chịu buông cô ra, nghe Mẫn Nhu oán
trách chỉ khẽ liếc mắt, gương mặt anh tuấn nở nụ cười yếu ớt:
"Vậy thì em vẫn còn ở trong lòng anh"
Mẫn Nhu đón
nhận ánh mắt sáng ngời của anh, nhìn thấy trong đáy mắt anh chảy ra sự
dịu dàng yêu thương, không khỏi thất thần, Lục Thiếu Phàm bật cười cầm
kịch bản gõ nhẹ đầu cô: "Đồ ngốc, lại nhìn đến trên mặt nở hoa rồi kìa!"
Mẫn Nhu xoa
nhẹ nơi bị đánh, đầu nghiêng nghiêng, nhìn gương mặt sủng ái của Lục
Thiếu Phàm, nheo nheo mắt, mang theo vẻ xấu xa uy hiếp nói:
"Nếu anh đánh em bị thương. Anh sẽ phải bồi thường tiền thuốc đó!"
"Bồi thường tiền thuốc? Nếu anh không bồi thường thì sao?"
Mẫn Nhu cầm lấy tay Lục Thiếu Phàm đang để trên má cô, làm nũng, lắc lắc, hai mắt ngưng động trầm tư nói:
"Vậy Lục Thiếu Phàm anh dùng cả đời bồi thường em là được"
Từ cổ họng
của Lục Thiếu Phàm phát ra tràn cười réo rắt, anh nhướng lông mày, gật
đầu đồng ý, nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của Mẫn Nhu, anh dung túng bảo vệ
cô. Không khí xung quanh chỉ có thể dùng chữ ngọt ngào để hình dung,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!