Gia gia, chú Diệp"
Mẫn Nhu đứng bên giường, cung kính chào Lục Tranh Vanh và ông Diệp đang đi vào,
gương mặt đỏ ửng vì chuyện lúc nãy bị nhìn thấy.
Ông Diệp và
Lục Tranh Vanh đều là người nghiêm nghị, đối với cảnh tượng mình vừa
thấy không có bất cứ bình luận, chỉ gật đầu đáp lại lời chào của Mẫn
Nhu.
"Gia gia, Chú Diệp sao hai người lại tới đây?"
Mẫn Nhu thì thẹn thùng đỏ mặt, vẻ mặt Lục Thiếu Phàm thì vẫn lạnh tanh, không hề có chút ngại ngùng.
"Thằng cháu hư đốn, người làm gia gia như ta không thể tới thăm cháu mình sao!"
Lục Tranh
Vanh hừ giọng ngồi xuống ghế, gương mặt nghiêm nghi làn da ngăm đen có
vẻ bất mãn, ánh mắt chăm chú nhìn vẻ cười nhạt của Lục Thiếu Phàm, vẻ
mặt của ông cũng từ từ dịu lại.
"Chú Diệp nói trong khoảng thời gian tới cháu cũng không thể làm việc, nên
có chút chuyện muốn cùng cháu thảo luận. Vừa đúng lúc, ta gặp chú Diệp
nên liền đi chung, ai không biết lại con tưởng cháu đích tôn khinh
thường không chịu gặp ta"
Lục Thiếu
Phàm cười tự nhiên, không nằm trên giường mà ngồi xuống ghế cùng Lục
Tranh Vanh nói chuyện, Mẫn Nhu pha hai tách trà để lên bàn.
"Gia gia, chú Diệp mời dùng trà"
Từ câu
chuyện nghe được, Mẫn Nhu cũng biết đại khái, ông Diệp tên là Diệp Vân
Thao là bí thư của thành phố. Ngay từ lần đầu tiên gặp, Mẫn Nhu đã có ấn tượng với vị trưởng bối này cảm giác nghiêm túc sâu lắng.
Cô biết mọi người muốn thảo luận chuyện công việc nên cầm lấy bình nước rời khỏi phòng bệnh.
"Vậy cứ thế đi, những chuyện còn lại cháu cứ giao cho chú Diệp, lo mà dưỡng thương cho tốt"
Mẫn Nhu đứng ở bên ngoài một lát rồi cầm bình nước đi vào, vừa hay Lục Tranh Vanh và Diệp Vân Thao chuẩn bị đứng lên, xem ra đã bàn xong công việc, Lục
Thiếu Phàm tính đứng dậy tiễn thì Diệp Vân Thao ngăn lại nói:
"Thiếu Phàm cháu nghỉ ngơi đi, không cần tiễn"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!