Trải qua một đêm ngủ say, tác dụng của rượu cũng mất đi, dưới ánh trăng mờ, Mẫn Nhu
đột nhiên mở mắt ra, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Căn phòng xa hoa như đang ở trong mơ, Mẫn Nhu từ từ nhớ lại hôn lễ xảy ra hôm qua, cô bướng bỉnh uống hết Vodka, sau đó..
Mẫn Nhu xoa
xoa huyệt thái dương, kéo chăn chiếc chăn làm bằng tơ ngỗng xuống, mệt
mỏi ngồi dạy, gãi gãi đầu, váy lót nửa mở trên người rất quyến rũ mà gợi cảm
Lục Thiếu Phàm đâu? Không lẽ mới sáng sớm đã dậy.
Mẫn Nhu vừa
vén chăn lên liền bị cảnh tượng bên kia giường làm cho sững sờ, không
dám tin nhấp nháy mắt, sao dáng vẻ Lục Thiếu Phàm lại chật vật đến thế.
Hai cánh tay dài bị trói ra sau cột giường, chiếc áo sơ mi trắng nửa mở nửa kín để
lộ bên ngực trắng nõn, thắt lưng bên hông đã di chuyển chỗ trở thành
công cụ phạm tội, trói chặt cổ tay Lục Thiếu Phàm. Mẫn Nhu nhìn chăn
nệm, lại nhìn Lục Thiếu Phàm trên người trống không không có gì cả, có
chút bất ngờ.
Tối qua cô uống say rồi xảy ra chuyện gì? Lục Thiếu Phàm sao lại bị trói trên giường? Chẳng lẽ do cô say rượu mất lý trí.
Mẫn Nhu quan sát vẻ mặt Lục Thiếu Phàm, trước kia thần sắc sáng lạng anh tuấn nay
lại ửng đỏ bất thường khiến cô lo lắng. Cô vội cúi người cởi dây trói
Lục Thiếu Phàm, đem chăn đắp lên cơ thể lạnh như băng của Lục Thiếu
Phàm, áy náy nói:
"Thiếu Phàm, Thiếu Phàm, anh tỉnh lại đi"
Cơ thể ấm áp ôm chặt Lục Thiếu Phàm, muốn dùng nhiệt độ của mình truyền sang cho
anh, bàn tay nhỏ vuốt ve gương mặt Lục Thiếu Phàm, cảm nhận được thân
nhiệt nóng hổi Mẫn Nhu lại đau lòng tự trách bản thân, vổ nhẹ mặt Lục
Thiếu Phàm, kêu lên:
"Thiếu Phàm, anh có sao không? Thiếu Phàm, anh mau tỉnh lại, đừng dọa em"
Cô không nhớ rõ chuyện tối qua, cũng rất khó để tưởng tượng ra việc điên cuồng mình
làm hôm qua, sao lại không đắp chăn cho Lục Thiếu Phàm, để mặc anh như
thế, trói nằm như vậy cả buổi tối.
Lông mi dài
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!