Chương 20: (Vô Đề)

Trước lời chỉ trích của bà Lục, gương mặt xinh đẹp của Mẫn Tiệp đâm ra ủy khuất mà oán giận, nhưng chỉ có thể hạ

thấp mình xuống, hai mắt nhìn về phía bà Lục nói xin lỗi: "Dì

Lục, cháu xin lỗi, cháu không phải cố ý tới đây gây chuyện ồn ào, chỉ là em gái cháu làm việc quá đáng, cháu không nhịn được mới…"

Sắc mặt cao nhã của bà Lục có chút u ám,

ánh mắt nhạt nhẽo nhìn qua gương mặt lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng, môi đỏ

mọng căng lên, tuy không giận nhưng lại tạo nên sức ép.

"Quá đáng? Tiểu thư Mẫn Tiệp ý muốn nói Lục gia tôi lấy công làm việc tư, đi trái pháp luật sao?"

Bà Lục lạnh giọng chất vấn khiến Mẫn Tiệp sửng sốt, xem ra những lời vừa rồi chỉ trích Lục Thiếu Phàm lầy quyền

thế mưu việc tư đều bị bà nghe thấy, sắc mặt xâu hổ trắng toát, giải

thích nói:

"Dì Lục, cháu không phải có ý này"

"Vậy là ý của ai? Mẫn tiểu thư

đêm hôm đến đây làm loạn, không phải muốn làm khó dễ Lục gia sao? Chẳng

lẽ những lời tiểu thư nói ra là có ý tốt muốn Lục gia tôi có ngọn cờ

riêng trở thành danh gia số một sao?"

Giữa hàng lông mày của bà Lục là sự trách cứ, nhìn hai người trước mắt mặt trầm như nước, khí chất ung dung đoan

trang giấu vào trong, bên ngoài tức giận không vui.

Sắc mặt Mẫn Tiệp trắng bệch, nhớ tới địa

vị bền chắc không dễ dàng bị đổ của Lục gia trên trường chính trị, những thế lực phía sau đó nữa không phải tốt lành khi cô đắc tội, muốn giải

thích nhưng ánh mắt minh mẫn của bà Lục như nhìn thấu lòng người, Mẫn

Tiệp nói không nên lời, chỉ nhìn bà Lục chăm chú.

"Lục phu nhân, Tiểu Tiệp đến đây mạo phạm đều vì cháu, xin phu nhân tha thứ, không cần so đo với vãn bối"

Kỷ Mạch Hằng không chịu được khi thấy bà

Lục trách cứ Mẫn Tiệp, đi lên phía trước, chặn ngang trước dáng người

nhỏ nhắn của Mẫn Tiệp, cúi đầu về phía bà Lục, xin lỗi nói.

Trên gương mặt lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng đầy vẻ khiêm tốn cung kính và thành tâm xin lỗi, một người đàn ông coi

lòng tự trọng hơn mọi thứ như anh ta lại vì Mẫn Tiệp mà ăn nói khép nép, chứng minh anh ta quan tâm đến Mẫn Tiệp bao nhiêu.

Mẫn Nhu tựa vào người Lục Thiếu Phàm,

gương mặt rực sáng vẫn thoáng qua nụ cười chua xót, bàn tay nhỏ nắm

chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến đau đớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!