Đôi giày da
của Lục Tranh Vanh chầm chậm dẫm lên bậc cầu thang, mỗi bước đi như rơi
xuống đầu Mẫn Nhu, cả dây thần kinh đều căng ra.
Ánh mắt
nghiêm nghị của ông đảo khắp căn biệt thự. Lúc nhìn thấy hai người Mẫn
Nhu thì gương mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ không có lấy nụ cười, đôi mắt minh mẫn nhìn lướt qua Lục Thiếu Phàm, sau đó nhìn thẳng vào Mẫn Nhu, chỉ
cần như thế đã khiến cho Mẫn Nhu cảm thấy áp lực tăng vọt.
Khóe miệng
Mẫn Nhu cứng đơ, muốn nở nụ cười nhưng chưa kịp đợi cô làm gì thì Lục
Tranh Vanh đã dời mắt đi, bước xuống lầu đi về phía nhà ăn.
Dây thần
kinh trong đầu Mẫn Nhu bắn một tiếng, thả lỏng ra, lưng thẳng băng đột
nhiên thư giãn rũ xuống, hai tay ôm Đậu Đậu run cả lên.
"Sao lại sợ đến như vậy?"
Bên tai là
tiếng cười chế nhạo của Lục Thiếu Phàm, anh đỡ lấy Đậu Đậu từ tay Mẫn
Nhu ôm vào lòng, Mẫn Nhu len lén liếc nhìn bóng người xa dần, kề vào tai Lục Thiếu Phàm nói khẽ:
"Em sợ nhất là quân nhân"
"A?"
Lục Thiếu
Phàm nghi hoặc nhướng mày, nhìn gương mặt lo âu nhỏ nhắn của Mẫn Nhu đôi mắt đen hiện lên vẻ suy tư, cũng ra vẻ hiểu biết gật gù, sau đó một tay ôm Đậu Đậu một tay nắm lấy Mẫn Nhu đi về nhà ăn.
Trên chiếc
bàn bầu dục dài toàn những món ngon thịnh soạn, mặn chay phối hợp hài
hòa, trên bàn đã có hơn mười món nhưng dì Mai và nhũng nữ hầu khác vẫn
tiếp tục dọn thức ăn lên.
Lục Tranh
Vanh ngồi ngay ngắn ở trước bàn, lưng thẳng, hai tay cầm lấy khăn ướt do dì Mai đưa sang để lau, lông mày điểm bạc hơi nheo lại, nghiêm nghị mọi mặt như quân nhân.
"Gia gia"
Lục Thiếu
Phàm lễ phép gọi, Mẫn Nhu đứng cạnh Lục Thiếu Phàm. Đậu Đậu ở trong lòng Lục Thiếu Phàm liền trèo xuống ngồi lên ghế sau, hai chân quẫy đạp thì
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!