Chương 32: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, Thẩm Thần trực tiếp đi đến văn phòng của Hách Kiệt.

Đầu tiên cậu nói cám ơn Hách Kiệt, sau đó đưa đơn từ chức.

Hách Kiệt nghe vậy, bất ngờ nhìn cậu: "Em xác định?"

Thẩm Thần: "Thầy Hách, ở chỗ của thầy em học được rất nhiều, em thật sự rất cảm kích,... nhưng chuyện từ chức, em thực sự đã quyết định."

Hách Kiệt gần đây vô tình cũng nghe được một số chuyện về Thẩm Thần, nhưng ông chỉ quan tâm đến thực lực của cậu, không quan tâm đến những chuyện khác.

Ông thực sự rất thích Thẩm Thần, cho nên lúc này nghe cậu nói muốn từ chức, trong lòng có chút tiếc nuối.

"Tôi không biết Mục An Thâm sẽ mang lại cho em rắc rối lớn như vậy." Hách Kiệt cau mày: "Là do tôi suy xét không chu toàn."

Thẩm Thần vội nói: "Không phải lỗi của thầy, chính là bây giờ tình hình lúc này em ở lại công ty khó mà tiếp tục làm việc được..."

Nhiều tin đồn như vậy, mọi người ở trước mặt cậu đối đãi hoà thuận, nhưng sau lưng cậu lại đặt điều nói xấu.

Người làm sai thì phải bị trừng phạt, mọi người quên mất kẻ làm sai, chỉ nhớ rõ người bị trừng phạt là cậu.

Xem như cậu chưa đủ chín chắn, nhưng để cậu và bọn họ cùng nhau làm việc, cậu thực sự sẽ không thoải mái.

"Được rồi, em đã quyết định như vậy tôi cũng không còn gì để nói." Hách Kiệt cười cười: "Nhưng mà Thẩm Thần, em quả thật rất cố gắng, cũng rất có thiên phú."

"Cám ơn thầy."

Hách Kiệt gật gật đầu, đột nhiên lấy ra trong ngăn kéo một danh thiếp đưa cho cậu: "Em cầm cái này đi."

"Đây là?"

"Là một người phụ trách câu lạc bộ chụp ảnh, em có hứng thú thì có thể tham gia chỗ bọn họ, tin tưởng tôi, em sẽ học được rất nhiều."

Thẩm Thần ngước mắt: "Em, em có thể sao?"

"Người phụ trách là bạn tốt của tôi, tôi đã từng nhắc đến em trước mặt ông ấy, em qua đó ông ấy sẽ rất vui."

Thẩm Thần vô cùng kinh hỉ: "Thật sự cám ơn thầy!"

"Không có gì." Vẻ mặt Hách Kiệt vẫn như thường, không tranh công cũng không khoe khoang, chỉ khoát tay áo nói: "Đi làm thủ tục từ chức đi."

"Vâng."

Sau khi biết Thẩm Thần muốn từ chức, các đồng nghiệp trong văn phòng vô cùng kinh ngạc, một số người tỏ ra buồn bã, một số người tỏ ra tiếc nuối, nhưng Thẩm Thần biết rằng tất cả biểu hiện của bọn họ đều không đáng tin.

Sau khi ra khỏi toà nhà văn phòng, Thẩm Thần thở một hơi nhẹ nhõm.

Vừa định gọi taxi về nhà, điện thoại đột nhiên reo lên, Thẩm Thần nhìn thoáng qua, phát hiện là Trúc Lan Khuê nhắn tin cho cậu: "Chị thất tình! Đến nhà chị đây giúp chị uống rượu!"

Thẩm Thần: "....."

Có yêu bao giờ, lấy đâu ra thất tình.

Thẩm Thần lập tức gửi cho cô ấy tin nhắn giọng nói: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

Trúc Lan Khuê: "Gặp mặt rồi nói chuyện, tớ đang ở căn nhà gần trường, cậu từng ghé qua."

Bởi vì Trúc Lan Khuê không thích sống ở trong trường cho nên đã chuyển ra ngoài, chỗ ở đó Thẩm Thần đã ghé qua hai lần, cô ấy sống một mình trong căn hộ lớn.

Thẩm Thần không hiểu chuyện gì, nhưng cũng gọi taxi đến đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!