Nhẹ nhàng đẩy cửa ban công ra, dưới ánh trăng, bên ngoài ban công quả nhiên có một cánh tay!
Tim Nghiêm Liệt đập nhanh hơn, nhưng đây là một cơ hội tốt!
Nghiêm Liệt cầm cán phơi quần áo, dùng sức gõ xuống cái tay kia.
Giọng một người đàn ông kêu lên, tên trộm quả nhiên ngã xuống.
Nghiêm Liệt nhìn xuống dưới, thấy phía dưới còn có hai người đàn ông.
Trong đầu Nghiêm Liệt vụt qua một ý nghĩ, đây không phải đám ăn trộm, mà là... Công nhân dỡ nhà?
Bất kể là ai, tình huống bây giờ có chút tệ hại, Nghiêm Liệt quyết định đánh thức Ngụy Tịnh trước đã, rời khỏi nơi này.
Lúc cô đi vào nhà muốn kéo Ngụy Tịnh thức dậy, nhưng phát hiện có gọi thế nào Ngụy Tịnh cũng không tỉnh.
Cô đưa tay tìm tòi, trán Ngụy Tịnh cực kì nóng!
Ngụy Tịnh phát sốt, đây là chuyện Nghiêm Liệt không nghĩ tới.
Ngụy Tịnh vẫn luôn khỏe mạnh, một người làm thêm nhiều công việc như vậy, còn phải chú ý học tập. Cuộc sống luôn không ngơi nghỉ, tràn đầy tinh thần phấn chấn, không nghĩ tới một cơn mưa liền khiến cô đổ bệnh.
Nghiêm Liệt lập tức gọi 110, nói rõ địa điểm, đối phương bảo sẽ cố xuất phát nhanh nhất có thể.
Có cảnh sát cam kết, Nghiêm Liệt cũng không yên tâm, cô vẫn gọi người mình tin tưởng nhất.
Chu Mật cũng không ngủ. Tần thái thái cãi nhau với con gái lớn liền chạy đến nhà Chu Mật khóc một đêm, Chu Mật sắp bị bà phiền chết rồi.
Đây chính là mẹ ruột cô. Bởi vì để cháu ngoại bị dập đầu một cái, liền bị con gái lớn trách móc. Loại chuyện này cô có thể không quản sao?
Dù sao Chu Mật người này trời sinh không có lương tâm. Hai ba năm cô mới gặp chị gái một lần. Hôm nay cô trực tiếp đi đến nhà chị gái gõ cửa, cũng không để ý là ai mở cửa, hất cả thùng nước lớn vào người đó, trúng chiêu thật đúng lúc là chị gái cô.
Chị gái đứng ở cửa, kinh ngạc nửa ngày không nhúc nhích được.
"Đây không chỉ là mẹ tôi, cũng là mẹ chị! Mẹ chị đó!"
Chu Mật hung hãn hừ một tiếng, lưu lại tiếng mắng chửi cực kì bé không nghe thấy, rời đi.
Trong khoảnh khắc thang máy đóng cửa, cô nghe thấy chị gái cuồng loạn thét chói tai, khiến cô vui thích, so với thời điểm thoải mái với Hứa Tranh còn vui vẻ hơn.
Sau khi Chu Mật vì mẹ ra mặt, về đến nhà, Tần thái thái vẫn còn lau nước mắt.
Chu Mật không thể hiểu được, nước mắt của phụ nữ sao có thể không đáng giá như vậy?
Cả đêm không ngừng... Quan trọng nhất chính là, có ai tới thương hại người đâu!
"Được rồi, đừng khóc nữa, không chút tiền đồ." Chu Mật cầm giấy dịu dàng giúp Tần thái thái lau sạch nước mắt, "Sau này người ở nhà con là được rồi, không cần để ý đứa bé kia, để bọn họ tự sinh tự diệt."
"Sao có thể nói như vậy chứ Mật Mật, đó là cháu gái của con mà!"
"Này, người thật không có lương tâm! Nước mắt còn chưa lau khô liền nói đỡ cho chị ta rồi? Được, người trở về tìm cháu ngoại gái bảo bối đi, đi đi!"
Tần thái thái bị Chu Mật mắng như vậy lại khóc lớn lên: "Mật Mật, con cũng chê mẹ sao?!"
Tiếng khóc bén nhọn kia suýt chút nữa đâm rách màng nhĩ Chu Mật. Đầu Chu Mật cũng sắp hỏng rồi, cô có thể có biện pháp gì chứ? Đây là mẹ cô, là mẹ ruột.
Trấn an Tần thái thái hồi lâu, Tần thái thái khổ sở xong liền bắt đầu om sòm, nói bà ở nhà con gái lớn gặp gỡ bao nhiêu người, trải qua bao nhiều chuyện. Chu Mật nghe mà lùng bùng lỗ tai.
Ngay lúc này, Nghiêm Liệt gọi điện thoại tới, Chu Mật cảm động chết mất
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!