Lúc hai người ngồi vào trong xe, lưng và bả vai Nghiêm Liệt cũng đã ướt đẫm, Ngụy Tịnh lại không dính chút nước mưa nào.
Nghiêm Liệt mặt không thay đổi khởi động xe, Ngụy Tịnh dường như có chút mệt mỏi, cả người rúc vào ghế kế bên tài xế.
Im lặng một đường, Nghiêm Liệt bắt đầu hối hận hành động và lời nói tình ý lúc trước của cô không có bất kỳ phản hồi nào.
Ngụy Tịnh yên lặng giống như từng cái bạt tai in trên má cô, khiến mặt cô nóng lên.
Cô chưa bao giờ thử hạ thấp mình như vậy, cứ cho là gặp được Ngụy Tịnh liền có thể kể lể nỗi lòng. Cô cho rằng thanh âm mềm mại của Ngụy Tịnh chính là một loại ngầm thừa nhận.
Hóa ra yên lặng mới là vũ khí có sức sát thương lớn nhất.
Dừng lại trước nhà Ngụy Tịnh, trong đêm mưa, ngôi nhà càng thêm âm u kinh khủng.
Một đường không tiếng động khiến Ngụy Tịnh bất tri bất giác ngủ, xe dừng lại Ngụy Tịnh liền tỉnh.
"Hả?" Ngụy Tịnh liếc ngoài cửa sổ, "Đến rồi, cảm ơn..."
"Em hoàn toàn không có..." Nghiêm Liệt nắm chặt tay lái, mắt nhìn phía trước, "Thái độ nhờ vả người khác."
Những lời này đối với Ngụy Tịnh có lòng tự ái rất lớn mà nói, nhất định là một loại đả kích, cứ như là Nghiêm Liệt muốn trả thù.
"Vậy chị muốn tôi làm gì?" Trầm mặc chốc lát, Ngụy Tịnh hỏi, "Nếu Nghiêm tiểu thư cảm thấy khó chịu, có thể trực tiếp từ chối, không sao. Nhưng tôi sẽ không bán đứng chính mình."
Nghiêm Liệt không tưởng tượng nổi: "Tôi có bảo em bán đứng mình sao? Sao mà em lại nghĩ tôi đáng sợ như vậy?"
Mặt Ngụy Tịnh nóng lên: "Tôi chính là người như vậy đó, giờ chị mới biết sao?"
"Tại sao em có thể có loại ý nghĩ này?" Nghiêm Liệt cảm thấy những lời này và tính cách Ngụy Tịnh rất không tương xứng.
"Không có!" Ngụy Tịnh nóng nảy, tháo dây an toàn tông cửa xông ra, cửa vừa mở, tiếng mưa rơi chợt lớn.
Thấy Ngụy Tịnh đột nhiên xông vào trong mưa, Nghiêm Liệt kêu một tiếng "Dù", Ngụy Tịnh cũng không dừng lại.
Nghiêm Liệt cầm dù chạy theo ra ngoài, nhưng cô đi giày cao gót căn bản không đuổi kịp Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh một mình vọt lên lầu, quay đầu nhìn lại, thấy trong tay Nghiêm Liệt cầm dù không mở ra, đứng dưới trận mưa to, mái tóc dài đều bị ướt, dính trên mặt, trên vai.
Nghiêm Liệt chỉ như vậy đứng giữa trời đất, tiếng sấm ầm ầm trên đầu, mưa to mạnh mẽ táp vào thân người cao gầy nhưng đơn bạc của cô.
Ánh mắt Nghiêm Liệt bị tóc che kín, nhưng Ngụy Tịnh có thể cảm giác được ánh mắt ấy.
Chính là loại ánh mắt chuyên chú đó, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú một mình Ngụy Tịnh, đâm vào khiến Ngụy Tịnh không cách nào rời đi một bước.
"Tại sao em lại có loại ý nghĩ đó?"
Trong cơn mưa to không có người khác, chỉ có Nghiêm Liệt một mình hét to:
"Em không thể nói cho tôi sao? Để tôi hiểu rõ em hơn một chút thì thế nào!"
Giọng nói Nghiêm Liệt hét đến khàn khàn. Nước đọng trên người Ngụy Tịnh nhỏ xuống, theo cổ chui vào áo cô, lan tràn trên ngực cô, dính phải một mảnh ẩm ướt lạnh như băng...
Cây dù ướt đẫm bị nhét vào sân thượng, Nghiêm Liệt đứng trong phòng, quần áo hoàn toàn dính vào người, sền sệt, vô cùng không thoải mái.
Cô nhìn thấy nước mưa từ tóc mình nhỏ xuống dính ướt sàn nhà Ngụy Tịnh, cô rất muốn biết cây lau nhà hoặc là khăn giấy ở đâu.
Cô tuỳ hứng muốn về nhà cùng Ngụy Tịnh, phải sớm biết sẽ có một ít lúng túng.
Nhưng cô không hề muốn làm bẩn sàn nhà sạch sẽ của Ngụy Tịnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!