Chương 41: Ngụy Tịnh, giống như một căn bệnh

Nghiêm Liệt biết Ngụy Tịnh nói đúng.

Tính cách cô và Ngụy Tịnh rõ ràng không hợp nhau, bất kể là tính cách hay là quỹ đạo cuộc đời, thế giới các cô hoàn toàn khác nhau.

Nếu không phải vì tình cảm níu giữ, các cô thậm chí không biết nên trò chuyện những gì.

Nhưng Nghiêm Liệt không thể nào chống cự sức hấp dẫn đến từ Ngụy Tịnh.

Mặt Trời có sức hấp dẫn thật lớn, không ngừng thiêu đốt, tóm được những hành tinh vốn tự do tự tại.

Từ đó, hành tinh không thể rời xa mặt trời, cả ngày lẫn đêm, chuyển động xung quanh Mặt Trời. Mà thế giới của hành tinh vốn là một màu đen kịt, cũng được nó chiếu sáng.

Nhưng đáng buồn chính là có lực hút thì cũng có lực đẩy, hành tinh một mực vây quanh mặt trời, nhưng không có cách nào đến gần, vĩnh viễn, đều phải giữ khoảng cách trống vắng.

"Tôi cũng không muốn thích người như em."

Không biết là lòng tự ái đang kiểm soát, hay là những nguyên nhân khác, cho dù Ngụy Tịnh nói đúng, cuối cùng Nghiêm Liệt vẫn lựa chọn nói ra những lời này.

Cô có chút hận Ngụy Tịnh, cô hối hận mình biết Ngụy Tịnh, chính là cái người này, khiến cô trở nên càng ngày càng không giống mình.

Cô phiền muộn loại khát khao trông chờ mòn mỏi này, chán ghét phải khom lưng quỳ gối như vậy.

Tại sao, dựa vào cái gì, Ngụy Tịnh có thể làm cho cô ưu tư thất thường đến mức độ này?

Nhưng cô không có cách nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự.

Vừa mới thấy Ngụy Tịnh, Nghiêm Liệt chỉ muốn ôm lấy người kia thật chặt.

Trời mới biết sáng nay cô phải nhẫn nhịn như thế nào!

Thân thể Ngụy Tịnh hơi đung đưa, cô hô hấp thật sâu, cứng cỏi ép mình nặn ra nụ cười, dường như vô cùng đồng ý với lời Nghiêm Liệt, đáp lại:

"Cho nên, tôi nói, hay là chúng ta cách xa nhau một chút. Nếu không tận lực muốn gặp nhau, cuộc sống của chúng ta căn bản sẽ không có giao điểm. Nghiêm tiểu thư cũng có thể không phải gặp người khiến chị ghét như tôi."

"Nếu như có thể thực sự ghét em thì tốt, đáng tiếc, không có cách nào... Ngụy Tịnh, em tới nói cho tôi, làm sao để tôi ghét em nhiều hơn?"

Đôi môi Ngụy Tịnh run rẩy, không trả lời được.

Ngụy Tịnh không biết bị Nghiêm Liệt ôm bao lâu, cho đến khi Nghiêm Liệt vuốt ve đầu cô, lúc môi tiến đến gần tai cô lần nữa, cô mới như mới tỉnh từ trong mộng, vội vàng giãy giụa từ trong ngực Nghiêm Liệt ra, nhanh chóng thoát đi.

Ngụy Tịnh xin giám đốc nghỉ, buổi chiều cô cũng không đi làm nữa.

Gặp mặt Nghiêm Liệt lần nữa không giải quyết được gì, Ngụy Tịnh trở về chính thức bắt đầu phát sốt.

Cô nằm trên giường khó ngủ suốt đêm, ánh mắt nóng như có thể phun ra lửa.

Không biết ngủ mê man bao lâu, trong mộng Ngụy Tịnh nghe được tiếng gõ cửa mấy lần. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê cô lại có thể nghe được không phải Nghiêm Liệt từ tiết tấu gõ cửa, nên không đi mở.

Mộng rất nặng, đè lên trên người cô.

Vô số lần giấc mơ kéo cô trở lại trên Trường Thành, kéo trở lại trong ngực Nghiêm Liệt, khiến cô khó chịu, nóng ran, lại không thể rời bỏ...

Vương Nhược Khê đến tìm Ngụy Tịnh mấy lần, Ngụy Tịnh đều giả vờ nhà không người.

Ngụy Tịnh biết Vương Nhược Khê muốn trả tiền lại cho cô, nhưng cô không muốn.

Tiểu Khiết không có ở đây, cô cảm thấy mình không cần phải giả vờ khách sáo lễ độ.

Mặc dù sinh bệnh, nhưng giờ học vẫn là phải đi, cô không muốn học năm nhất đại học một lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!