Nghiêm Liệt càng tắm càng cảm thấy khó chịu, trong đầu nghĩ đời này cô còn tiếp tục uống rượu thì cô không mang họ Nghiêm nữa.
Ban đêm Nghiêm Liệt vô tri vô giác nằm mơ thấy Ngụy Tịnh, hình như cô ôm Ngụy Tịnh nói lộn xộn cái gì đó. Buổi sáng Nghiêm Liệt tỉnh lại nhìn trời nhìn đất, lại nhìn Chu Mật bên cạnh ngủ say ngáy một trận. Hóa ra không phải ôm Ngụy Tịnh, mà là đang nằm mơ...
Nghiêm Liệt kéo thân thể mệt mỏi vào phòng vệ sinh, vừa ra phòng ngủ, một bóng người sừng sững trước mặt khiến cô bị dọa sợ đến im lặng.
"Ai? Hả? Ngụy Tịnh?" Nghiêm Liệt lùi lưng sát vào cửa, kinh ngạc nói, "Tại sao em lại ở đây?"
Sau khi hỏi xong những lời này, Nghiêm Liệt lập tức phát hiện, đồ Ngụy Tịnh đang mặc chính là áo của cô. Ngụy Tịnh mất tự nhiên giữ vạt áo, ánh mắt dán trên mặt đất, nói:
"Tối hôm qua, hình như chị rất không thoải mái, gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi tới."
Ngụy Tịnh vừa nói như vậy, Nghiêm Liệt nhớ ra rồi.
Trong mơ, cô gọi điện thoại cho Ngụy Tịnh, dùng giọng ra lệnh nói: "Tôi không thoải mái, em nhanh lên một chút tới đây chiếu cố tôi!"
Sau đó, Ngụy Tịnh tới ấn chuông cửa.
Nghiêm Liệt vừa mở cửa liền ôm chầm lấy Ngụy Tịnh, cả người đè lên Ngụy Tịnh. Ngụy Tịnh miễn cưỡng chống đỡ thân thể Nghiêm Liệt, hỏi cô: "Nghiêm tiểu thư, chị uống rượu sao?"
Hai tay Nghiêm Liệt đè trên vai người kia, nói: "Nghiêm tiểu thư? Không phải đã nói là gọi tôi Nghiêm Liệt sao? Bây giờ lại trở về Nghiêm tiểu thư? Nếu như em không thích tôi, tại sao lại dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi?"
Ngụy Tịnh không trả lời vấn đề này, dùng hết sức ôm Nghiêm Liệt không để cho cô ngã xuống, từ từ bước đi, muốn đưa Nghiêm Liệt ngồi đến sofa.
Chỉ là, Nghiêm Liệt thân cao gần mét bảy, cho dù không nặng, nhưng ở trạng thái say rượu, đối với Ngụy Tịnh thân cao mét sáu mà nói vẫn là rất khó khăn chống đỡ. Kết quả chính là Ngụy Tịnh và Nghiêm Liệt cùng ngã xuống sofa. Eo Ngụy Tịnh bị lôi kéo đau đớn khiến cô đổ mồ hôi lạnh, nhưng Nghiêm Liệt vẫn nằm trên người cô, hoàn toàn không có ý định muốn ý nhúc nhích.
"Nghiêm Liệt, đứng lên."
Ngụy Tịnh đẩy bả vai người kia lên, nhưng Nghiêm Liệt giống như cố ý chống đối, lần nữa dùng sức đè xuống.
"Không dậy nổi."
Ngụy Tịnh hít sâu một hơi, nhất thời tay chân luống cuống.
Nghiêm Liệt câu cằm Ngụy Tịnh, hỏi: "Tại sao tôi vừa gọi em liền tới ngay? Hả?"
Nghiêm Liệt cùng Ngụy Tịnh mặt đối mặt, mùi rượu lơ lửng giữa khoảng cách gần sát của hai người.
Ngụy Tịnh ngửi thấy Nghiêm Liệt tản ra mùi rượu, không cảm thấy phản cảm, cũng không né tránh.
"Nghiêm Liệt, trước tiên chị đứng lên được không?" Ngụy Tịnh không trả lời vấn đề Nghiêm Liệt hỏi, "Chị cứ tiếp tục như vậy sẽ nôn mất."
"Nôn liền nôn."
"Sẽ khó chịu."
"Tôi khó chịu hay không liên quan gì đến em..." Vừa nói xong Nghiêm Liệt liền nôn, nôn hết lên người Ngụy Tịnh...
Sau đó Ngụy Tịnh bất đắc dĩ đi thay quần áo, mặc vào cái áo Nghiêm Liệt tiện tay ném trên sofa.
Dọn dẹp phòng khách xong, Ngụy Tịnh đi nhà vệ sinh dùng nước nóng thấm ướt khăn lông, tới giúp Nghiêm Liệt lau người, nhắm mắt giúp cô cởϊ qυầи áo thay đồ ngủ, lại mất thêm khí lực rất lớn kéo cô tới trong phòng, Nghiêm Liệt cũng giống Chu Mật đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Ngụy Tịnh thu dọn xong, eo vẫn còn đau, cô cắn răng hoạt động thân thể một chút, định về nhà.
"Ngụy Tịnh..."
Thanh âm Nghiêm Liệt từ trong phòng ngủ truyền tới, Ngụy Tịnh đi vào trong nhìn: "Chị tỉnh?"
"Ngụy Tịnh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!