Chương 36: (Vô Đề)

Chu Mật thấy Hứa Tranh bất động, bực bội thở ra một hơi: "Được, chị không đi thì tôi đi."

Nói xong, Chu Mật liền đi lấy quần áo, Nghiêm Liệt khoanh tay ngồi trên sofa nhìn hai người, vẫn không lên tiếng, thậm chí muốn cắt dưa ăn luôn.

Hứa Tranh kéo Chu Mật nhỏ giọng nói: "Đừng quậy nữa, tôi sai rồi, xin lỗi em."

"Chị làm gì sai? Hả?"

Hứa Tranh suy tư một hồi, muốn nói "Rõ ràng là em tự tìm", nhưng lời như vậy nói ra thì không được, vì vậy nói: "Cái gì tôi cũng sai rồi."

"Có cái rắm, lúc chị chơi tôi sao không cảm thấy mình sai?" Chu Mật dùng sức giật cánh tay nhưng không đánh văng tay Hứa Tranh ra được, Hứa Tranh ôm eo cô nói, "Được rồi, tôi nói thật mà, cùng tôi trở về? Ha?"

"Cút, ai muốn trở về cùng chị, tôi không muốn gặp lại chị!"

Nghiêm Liệt nhìn hai người bên kia dùng dằng, nhìn như đối chọi gay gắt, kỳ thực chính là dáng vẻ liếc mắt đưa tình, may mà mình không thật sự ăn dưa, nếu không nhất định là dưa đắng.

Chu Mật, cậu có bản lĩnh liền đem Hứa Tranh đánh văng, tông cửa xông ra đi. Còn có cô, Hứa Tranh, có thể trực tiếp vác Chu Mật về nhà không? Ở chỗ này đẩy tới đẩy lui cũng vô dụng, tất cả đều có thể dùng ân ái để giải quyết cơ mà!

Mắt thấy tình huống này, Nghiêm Liệt không khỏi hồi tưởng lại lần trước cưỡng hôn Ngụy Tịnh bị ăn một cái tát.

Nếu như tình nhân trên toàn thế giới này cũng dứt khoát như Ngụy Tịnh vậy, thế giới này hẳn sẽ ít đi rất nhiều kịch ngôn tình thủy tinh. Nghĩ tới đây Nghiêm Liệt cười lên, Chu Mật đang khổ tâm không biết làm thế nào để thoát khỏi phiền não Hứa Tranh, ánh mắt quăng đến chỗ Nghiêm Liệt, lại phát hiện người kia đang cười!

Chu Mật không nhịn được, lên án Nghiêm Liệt: "Cậu đang cười! Cậu vậy mà lại đang cười! Nghiêm Liệt, cậu thật sự là chị em tốt của mình sao? Nhanh lên một chút tới đuổi tên cặn bã này đi! Cậu cái tên phản đồ này!"

Nghiêm Liệt lắc đầu vỗ tay: "Đường này thật là ngọt, ôi, thật hâm mộ hai người nha."

"Hâm mộ cái đầu cậu!"

Sự chú ý của Hứa Tranh cũng chuyển đến: "Nghiêm Liệt tiểu thư hình như vẫn không giải quyết được Tiểu Ngụy?"

Nghiêm Liệt thờ ơ nói: "Tôi không muốn."

"Ai, vào lúc này lại giả bộ thuần khiết! Cũng không biết vừa rồi là ai cùng mình kêu cha gọi mẹ nguyền rủa người ta cả đời không có ai theo đuổi!" Chu Mật xen vào nói.

"Cho nên Nghiêm Liệt tiểu thư đã đưa ra ma chưởng rồi nhưng không thuận lợi phải không?" Thói quen bát quái này của Hứa Tranh đúng là không thay đổi được.

"Đúng vậy, Tiểu Ngụy người ta vô cùng thanh cao, đưa ra biển, ngồi du thuyền ngắm sao cũng không hề lung lay. Mối tình đầu của Tiểu Liệt chúng ta đổ vỡ rồi, ôi, nhìn khuôn mặt cậu gầy đi quá kìa."

"Vậy phải bồi bổ thật tốt mới được, Nghiêm Liệt tiểu thư, tối nay nể mặt tôi, để tôi mời cô ăn cơm nhé?"

Nghiêm Liệt nhìn hai người đột nhiên người xướng người họa bắt đầu bát quái chuyện của mình, không khỏi cảm thán một câu, hai người này rõ ràng là trời sinh hợp nhau. Vừa rồi còn lôi lôi kéo kéo ngươi chết ta sống, lúc này lại cùng một chiến tuyến?

Nghiêm Liệt thật lòng hâm mộ bọn họ, cho dù cãi nhau thì thật ra trong lòng vẫn hướng về đối phương. Không giống cô và Ngụy Tịnh... Từ trước đến nay hai người đều là khách khí, không thể trông mong gì mà đã bị vạch ra ranh giới.

Nghiêm Liệt vỗ vỗ vai bọn họ: "Hai người cũng tự thu xếp ổn thỏa thật tốt đi."

Lúc này Chu Mật phục hồi tinh thần lại, đúng vậy, không phải đang cãi nhau với Hứa Tranh sao? Từ lúc nào bị lén đổi đề tài rồi?

"Thế nào? Đi ăn cơm nha? Tôi mời." Hứa Tranh cười híp mắt, rõ ràng là dáng điệu gian kế được như ý .

"Được, cho chị cơ hội này. Cơm nước xong chị liền trở về cái ổ thơm mùi tiền của chị đi, để tôi thanh tĩnh." Chu Mật trừng Hứa Tranh.

Hứa Tranh buông tay, không tranh chấp nữa.

Nghiêm Liệt nói: "Tôi còn hơi nhức đầu, hai người đi đi, không cần để ý đến tôi."

Chu Mật: "Mình đi một chút, rất nhanh sẽ trở về bồi cậu."

Nghiêm Liệt phất tay một cái, bảo hai tên oán lữ biến đi nhanh chút, để mình yên tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!