Ban đêm bãi biển rất yên lặng, bởi vì là bãi biển riêng, cho nên dù muộn hơn đi nữa cũng sẽ có quản gia cùng người cứu hộ, Ngụy Tịnh biết điều này, cho nên cô cũng không sợ, một mình càng đi càng xa.
Ánh đèn từ khách sạn hắt ra ngoài nên bãi cát không hề tối, bước lên còn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu chân.
Ngụy Tịnh cúi đầu nhìn dấu chân bởi vì trọng lượng của mình mà hình thành, bên tai là tiếng sóng biển, ánh mắt bị hấp dẫn tới, hoàn toàn không nhìn thấy phía cuối biển khơi.
Trên mặt biển là một mảnh sâu đen, cảnh tượng giống như cõi chết.
Đó là một luồng năng lượng khổng lồ, có thể chiếm đoạt hết thảy.
Ở nơi đó, không có hô hấp, không thể suy nghĩ, chỉ có vĩnh hằng tịch mịch.
Ngụy Tịnh im lặng nhìn mặt biển, trong lòng tuôn ra cảm giác cô độc sâu đậm.
Cái người thân mật nhất, quen thuộc nhất kia, hiện tại có phải hay không bị loại tuyệt vọng lạnh lẽo này bao phủ.
Chị ấy chắc chắn sẽ không thích âm trầm như vậy, tĩnh mịch như vậy. Không có người cùng chị nói chuyện, không người bầu bạn, ủy khuất chị biết bao...
Nước mắt Ngụy Tịnh lã chã rơi xuống, không có thanh âm, ngay cả biểu tình cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Sóng biển dịu dàng hướng tới chân cô, nhưng không làm ướt giày.
Ngụy Tịnh nhìn nước biển lần lượt dạt dào lưu lại dấu vết, nhàn nhạt, thoáng qua rồi biến mất, một lần lại một lần.
Giống như người kia lúc vụng về trấn an cô.
Ngụy Tịnh cười, lại khóc, ngồi xổm xuống, muốn chạm vào nước biển lạnh lẽo...
"Ngụy Tịnh." Xa xa có người kêu tên cô, cô nghe ra đó là giọng nói của Nghiêm Liệt.
Như là bị người quấy rầy lúc mình nói chuyện riêng tư, Ngụy Tịnh có chút không cam lòng lau sạch nước mắt.
"Em không cảm thấy lạnh sao? Chỉ mặc một bộ ngắn tay ra ngoài."
Nghiêm Liệt dùng áo khoác bọc mình thật chặt chẽ.
Bên mặt Ngụy Tịnh quay về phía Nghiêm Liệt, bóng tối hoàn hảo thay cô che giấu nước mắt: "Mùa hè, lạnh hơn nữa cũng sẽ không bị bệnh."
"Làm sao có thể, em tay nhỏ chân nhỏ, vừa nhìn liền biết không phải là người sức khỏe cường tráng." Nghiêm Liệt muốn phủ thêm áo khoác cho Ngụy Tịnh, nhưng lại cảm thấy hành động như vậy quá mức thân mật, chỉ kéo cánh tay Ngụy Tịnh muốn đem cô mang về.
Ngụy Tịnh nói: "Tạm thời tôi không muốn trở về."
"Muộn như vậy rồi, em không ngủ sao?"
"Tôi không muốn ngủ."
"Vậy em ở nơi này làm gì?"
Ngụy Tịnh không trả lời, tóc bị gió biển thổi rối loạn, phủ lên trước mắt, che đi ánh mắt xinh đẹp của cô.
Nghiêm Liệt nhìn cô, má của cô gần như bị bóng tối nhấn chìm, chỉ còn lại đôi môi quật cường khép lại thật chặt.
"Vậy đi xem phim cũng được lắm." Nghiêm Liệt thỏa hiệp, ôn hòa nói.
Ngụy Tịnh cúi đầu, nửa ngày mới nói: "Nghiêm Liệt, chị có thể không cần phải để ý đến tôi."
Nghiêm Liệt nhất thời không lên tiếng, hai cô giống như là hai người sống ở tinh cầu khác nhau, một người nói xong, âm thanh đã truyền đi rất lâu, đối phương mới có thể nghe được, sau đó trả lời.
Lần này Nghiêm Liệt trầm mặc quá lâu, lâu đến Ngụy Tịnh không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!