Hai người cầm thẻ phòng cùng vào thang máy, lên phòng trên tầng tám, ngoài cửa sổ căn phòng này là cảnh biển, giờ khắc này ánh chiều tà đang không chút nào keo kiệt rải khắp phòng.
Gió biển thổi vào người rất thoải mái, nhưng vừa vào phòng ngủ liền trực tiếp mù mắt
--- chỉ có một chiếc giường King Size tròn! Còn mẹ nó treo đầy lace mộng mơ! Mép giường đó là cái gì! Hai hàng nến là muốn làm gì!
Nghiêm Liệt nhìn bầu không khí ấm áp lãng mạn này, một luồng lửa giận lan đến đỉnh đầu ---
Hứa Tranh cô tên đại gia này làm một phòng trăng mật cho chúng tôi là muốn lúng túng chết ai đây? Nếu Ngụy Tịnh cảm thấy tôi thông đồng với cô tới sàm sở em ấy, tối nay tôi liền liều mạng với cô!
Ngụy Tịnh thả balo vào ngăn kéo, ưỡn thân thể nhỏ bé, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Thấy Nghiêm Liệt nhìn tới bên này, Ngụy Tịnh không thể làm gì khác hơn là nén cười nói:
"Không sao, tôi sẽ ngủ sofa."
Nghiêm Liệt thấy cô cũng hơi khẩn trương, đột nhiên muốn trêu chọc sự hăng hái của cô bé:
"Không sao, giường lớn, em nhỏ con như vậy, tỷ tỷ có thể ôm em ngủ, kể chuyện cho em."
Ngụy Tịnh ánh mắt thoáng trợn tròn, sắc mặt rất nhanh liền biến đỏ, nói lầm bầm:
"Sao lại nói như vậy... Chị là đang cười nhạo tôi sao?"
"Cười nhạo em? Em có cái gì mà cười nhạo?"
"Cười tôi vóc dáng thấp, cũng cười tôi thích phụ nữ đúng không?"
Nghiêm Liệt cảm thấy suy luận của người kia rất thú vị, vô cùng thích hợp để chọc ghẹo:
"Vóc dáng của em xem như là bình thường, không lùn lắm, cũng 160 chứ? Nhìn qua rất thích hợp với khuôn mặt em. Mà bạn tôi cũng thích phụ nữ, cái này càng không có gì để cười nhạo."
"Thích hợp khuôn mặt tôi..."
"Đúng vậy." Nghiêm Liệt vừa cởϊ áσ chống nắng xuống vừa đi đến bên người Ngụy Tịnh, gõ đầu cô một cái, "Dung mạo rất đáng yêu."
Một câu nói làm cho Ngụy Tịnh hoàn toàn trầm mặc.
Lúc Nghiêm Liệt treo áo choàng lên móc áo còn đang suy nghĩ, thân phận người thẳng có nhiều thuận lợi?
Một khi dán lên cái mác thẳng nữ, thật giống như làm chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên, dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo này của Ngụy Tịnh, chỉ có người thẳng mới có thể hưởng thụ sao? Thật là quá không công bằng.
Mặc dù Nghiêm Liệt cũng không biết mình là đứng ở lập trường đồng chí, hay là ở lập trường người thẳng tới phê phán Ngụy Tịnh là lựa chọn khôn khéo.
Ngụy Tịnh ngồi trên sofa phòng khách tùy ý xem ti vi, Nghiêm Liệt đi phòng vệ sinh trang điểm nửa ngày cũng không thấy Ngụy Tịnh đến thúc giục cô.
Phòng vệ sinh yên tĩnh khiến Nghiêm Liệt có chút khó chịu không tên, giống như mị lực của ti vi lớn hơn cô rất nhiều vậy.
Cô mặc một chiếc đầm dài nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, trợn mắt nhìn Ngụy Tịnh một cái.
Ngụy Tịnh đang chống càm mặt không biểu tình đổi kênh, nhận được ánh mắt trừng trừng này có chút vô tội, không biết mình đã làm sai điều gì.
"Không cảm thấy nhàm chán sao?" Nghiêm Liệt đi tới ngồi xuống bên người Ngụy Tịnh, "Cũng không thúc giục tôi một chút."
"... Chị không phải đang bổ trang sao?"
"Em có trang điểm không?"
"Không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!