Nghiêm Liệt kiên trì muốn đưa Ngụy Tịnh về nhà, Ngụy Tịnh từ chối một hồi liền không giãy dụa nữa, kết quả Nghiêm Liệt dừng xe trước nhà, còn xuống xe đưa Ngụy Tịnh vào.
"Không cần, tự tôi đi vào là được." Ngụy Tịnh ý tứ không quá tốt.
"Vừa khéo để tôi nhớ rõ vị trí phòng em, tránh vừa trở về lại bị em cho leo cây."
Ngụy Tịnh cúi đầu cười, Nghiêm Liệt khom người theo động tác của người kia, chăm chú nhìn khuôn mặt cô: "Em cười cái gì?"
Nụ cười Ngụy Tịnh chưa giảm, gò má có má lúm đồng tiền đáng yêu: "Chỉ là cảm thấy lần nào Nghiêm tiểu thư cũng đều rất nghiêm túc."
"Tôi nghiêm túc? Tôi có sao? Hình như lần nào tôi cũng không quên cười với em."
"Nhưng nội dung nói chuyện rất nghiêm túc, rất chăm chú."
Nghiêm Liệt nhìn nụ cười của cô, nhịp tim từ từ gia tốc: "Nghiêm túc không tốt sao? Hay là em thích cái loại cảm giác nói năng tùy tiện?"
Ngụy Tịnh nghe được vấn đề này, nụ cười mềm mại chậm rãi thu lại, chuyên tâm ngắm nhìn gương mặt Nghiêm Liệt.
Lại một lần nữa, lại là loại ánh mắt ôn nhu lại an tĩnh này, ham muốn hoàn toàn khác biệt với tính cách bên trong, ánh mắt kia hận không thể nuốt cả người Nghiêm Liệt vào nơi sâu nhất trong con mắt ấy...
Đây là ý gì? Tại sao thỉnh thoảng cô ấy sẽ xuất hiện biểu tình như vậy?
Nghiêm Liệt bị ánh mắt Ngụy Tịnh hấp dẫn tới, đến gần, hai người nhìn nhau lập tức có loại nhiệt độ quẩn quanh thân thể bọn họ.
Tựa như một khắc sau, hai đôi môi liền muốn hôn lên...
Cảm nhận được hô hấp Nghiêm Liệt gần trong gang tấc, Ngụy Tịnh đột nhiên bừng tỉnh, lui người về phía sau, ho khan một tiếng nói: "Không cần đưa, tôi chắc chắn sẽ không thất hứa, thật sự."
Nghiêm Liệt cũng có chút lúng túng: "Ừ, được, vậy em cẩn thận."
"Nghiêm tiểu thư ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngụy Tịnh quay đầu, trong đêm đen nhẹ bước vào nhà.
Thân thể nhỏ nhắn của cô tiến lên một bước, tóc mềm mại sẽ lơ lửng một lần.
Ban đêm yên tĩnh chỉ nghe âm thanh giẫm vào đá dưới chân, mà Nghiêm Liệt đứng tại chỗ như vậy, quên hết tất cả nhìn bóng lưng người kia.
Từ đáy lòng Nghiêm Liệt tuôn ra đủ loại cảm giác, mỗi một tư vị đều dây dưa trong lòng cô, kéo đến trong lòng vừa đau vừa thoải mái.
Đây là thế nào, giống như khi còn bé được ăn kẹo ngon, nhớ mãi không quên; hoặc như lục lọi bí mật mình hứng thú, có loại vui vẻ không muốn ai biết.
Lưu luyến cùng vui vẻ trộn lẫn thành mong đợi, mong đợi lần sau gặp nhau cô ấy sẽ nói gì, làm gì, dùng biểu tình gì nhìn mình.
Còn có cái hôn chưa tới được đó, lần sau có thể hay không sẽ đến.
Không tới một phút tách ra, Nghiêm Liệt đã bắt đầu nhớ Ngụy Tịnh.
Vì để đi chung với Ngụy Tịnh không lúng túng như vậy, chẳng tiếc trăm phương ngàn kế, Nghiêm Liệt gọi Chu Mật, bảo cô rủ thêm các chị em cùng đi nghỉ mát.
Chu Mật nhận được chỉ thị của Nghiêm Liệt nói rủ theo chị em, cái này khiến rất đau đầu: "Nghiêm đại tiểu thư, mình không có chị em gái, chỉ có bạn giường."
"Vậy mang theo bạn giường của cậu!"
"Bạn giường của mình ai cũng muốn chém chết mình, ra biển sợ là mình sẽ bị ném đi nuôi cá."
"Phải có một người cho cậu con đường sống chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!