Cửa mở ra, gió lạnh thổi vào, Nghiêm Liệt biết nguyên nhân là bởi vì lúc trước không đóng cửa sổ.
Nghiêm Liệt vào nhà, cởi giày, lúc khom lưng, Ngụy Tịnh thấp thỏm xuất hiện ở sau lưng cô.
Nghiêm Liệt tìm cho Ngụy Tịnh một đôi dép, còn cố ý cúi người đặt đến trước chân Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh vô tình nhìn thấy cảnh xuân qua cổ áo đang trũng xuống của Nghiêm Liệt, ánh mắt run lên, một giây sau lập tức dời tầm mắt.
"Nghiêm tiểu thư, để tôi tự đi..." Ngụy Tịnh cũng ngồi xổm xuống, ngượng ngùng cầm dép đến tự xỏ vào.
Nghiêm Liệt thấy tai người kia có chút đỏ lên, đoán được cô xấu hổ, nhưng không rời đi, cùng nhau ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Ngụy Tịnh, hăng hái quan sát gương mặt ửng đỏ kia...
Ngụy Tịnh đang tháo dây giày, trong lúc vô tình phát hiện cử động của Nghiêm Liệt, hoảng hốt đứng lên, một chân vụng về nhảy mấy cái, nhảy qua ghế sofa màu đen ngồi xuống chăm chú cởi giày.
"Nghiêm tiểu thư, rượu ở đâu? Tôi giúp cô mở, mở xong tôi sẽ trở về."
Ngụy Tịnh cảm thấy đi theo Nghiêm Liệt lên lầu thật ra là một quyết định sai lầm, Nghiêm Liệt này, ánh mắt nhìn mình luôn là lạ.
Vốn tưởng rằng Nghiêm Liệt sẽ lại làm mấy chuyện không ngờ được, không nghĩ tới cô rất thoải mái cầm rượu tới, đặt lên bàn uống trà nhỏ.
Ngụy Tịnh nhìn, vẫn là chai rượu 2999 tệ lần trước, Nghiêm Liệt căn bản không uống, kỳ thực cô ấy cũng không phải một người thích uống rượu.
Hơn nữa... Nghiêm Liệt nhân lúc đi lấy rượu nhanh chóng đổi một cái váy ngủ thấp ngực màu đỏ rượu, lúc này không cần khom người cũng có thể thấy đường cong sâu kín kia.
Ánh mắt Ngụy Tịnh càng dán chặt lên chai rượu, không dám chếch đi nơi khác.
Nghiêm Liệt nhìn thấu được vẻ quẫn bách của Ngụy Tịnh, có chút đắc ý, đây là cô cố tình.
Nghiêm Liệt ngồi vào bên người Ngụy Tịnh, hai tay đan vào nhau đỡ lấy cằm, nhìn Ngụy Tịnh nói: "Khui rượu khó lắm sao? Em dạy tôi được không?"
Ngụy Tịnh cầm dụng cụ khui rượu chậm rãi xoay: "Nghiêm tiểu thư không nên nói đùa, cô làm sao có thể không biết khui rượu, chuyện đơn giản như vậy."
"Hả? Tôi thực sự không biết khui mà."
Ngụy Tịnh cười không nói.
"Hóa ra em biết tôi đang gạt em, vậy sao em còn tới nhà tôi?"
Giọng nói Nghiêm Liệt trầm xuống, ngữ điệu trở nên nhẹ nhàng, từng câu từng chữ như thổi vào tai Ngụy Tịnh, khiến cô không tự chủ được nghiêng người, cách Nghiêm Liệt xa hơn.
"Tôi không biết Nghiêm tiểu thư rốt cuộc đang suy nghĩ gì, kỳ thực cô có thể tìm bạn trai đến mở rượu."
"Póc" một tiếng, nút rượu bị rút ra, Ngụy Tịnh lui về phía sau nhưng Nghiêm Liệt tiến lên, cánh tay hai người liền kề sát.
Nghiêm Liệt: "Tôi không thích hắn tới, tôi khá thích em tới."
Ngụy Tịnh vội vàng đứng lên, Nghiêm Liệt thấy mặt Ngụy Tịnh lại đỏ rồi!
"Xin lỗi, Nghiêm tiểu thư... Mở như vừa nãy là được, không cần nhiều sức lực đâu. Vậy, không có chuyện gì khác thì tôi đi trước..."
Vừa nói xong cô liền chạy tới cửa đi giày, Nghiêm Liệt cũng không giữ lại, khoanh tay đứng bên sofa cười với Ngụy Tịnh:
"Vội như vậy, không cùng tôi uống hai ly sao?"
"Không, tôi không uống rượu... Hơn nữa, ngày mai có giờ học, còn phải đi làm, tôi, đi về tắm rửa nghỉ ngơi."
"Nhà tôi có thể tắm, cũng có thể ngủ."
"Không, không, không tiện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!