Một nhà năm người Lâm Nhất và ba đứa nhà Đại Hắc đi dọc theo con sông ngoài thôn. Ven đường đi ngang qua Xà thị, Ưng thị, Ngư thị và nhiều bộ lạc, bọn họ không dừng chân lại. Hiện đang mùa đông, không có ai ở ngoài săn thú, cho nên cũng không ai biết có mấy người và mấy con trâu đi ngang qua.
Nửa tháng sau, bọn Lâm Nhất dừng bên bờ sông, dựng lửa cá nướng. Mặc dù là bên ngoài màn trời chiếu đất, nhưng tinh thần đều không tệ, có thể do không có áp lực, như là đang đi du ngoạn.
"Không ăn."
Đứa nhỏ ăn thịt hai bên bụng cá, sau đó xoay người ném cá trong tay cho Lâm Nhất. Lâm Nhất cũng không để ý, khi cúi đầu muốn hạ miệng mới phát hiện thịt trên lưng cá đã không còn xương.
Cậu ăn một miếng thịt cá rồi liếc mắt nhìn người đàn ông nướng khoai tây bên cạnh.
Đứa út sáp đến, đưa con cá mình gặm bừa bãi qua, "Anh hai, em cũng muốn."
"Muốn cái gì?" Đứa nhỏ liếc mắt.
"Em thấy hết rồi." Đứa út nhỏ gọng lẩm bẩm: "Anh lấy hết xương cá ra cho ba, anh hai, anh cũng giúp em..."
Mặt đứa nhỏ biến sắc, lạnh lùng cắt ngang: "Đi sang bên kia." Nói xong rồi xách đứa út sắp khóc nhè ra, đứng dậy rời.
Thấy nó đi về phía rừng cây, Lâm Nhất nhíu mày, không yên tâm nói: "Đi đâu? Đừng chạy lung tung."
"Dong dài." Đứa nhỏ không vui đáp lại, khóe miệng lại bất giác hơi cong lên.
Đứa út mếu máo, kéo góc áo đứa lớn mách tội. Cứ như một con thỏ lông mềm chọc xoa, đứa lớn sờ sờ tóc nó, đối phương thoải mái nheo mắt lại cọ cọ.
Lâm Nhất không cảm giác được ánh mắt lia qua của đứa con lớn. Cậu đang cúi đầu giải quyết cá trong tay, đầy đầu đều là chuyện hai mảnh vỡ kia.
Thấy cậu thất thần, đứa lớn khó phát hiện mà giật giật mày, "Đừng lo ạ, cứ đi thế này rồi sẽ tìm được thôi."
Lâm Nhất mím môi, con trai lớn quả là cái áo bành tô tri kỷ* của cậu. Lần nào cũng có thể biết rõ cậu nghĩ gì, sau đó thỏa mãn cậu từng cái một. Tựa như lần này, thật ra cậu rất muốn nghe người khác nói đừng lo, rồi có ngày sẽ tìm được linh tinh, con trai lớn thật sự nói như vậy.
(*)Con gái là áo bông nhỏ tri kỉ, Lâm Nhất không có con gái nên chắc tự chế ra con trai là áo bành tô tri kỉ=))
Thấy bên miệng có một củ khoai tây, Lâm Nhất cắn một miếng, lúng búng không rõ nói nhỏ: "Em muốn đi sang đó nhìn xem."
Theo tầm mắt cậu, Phục Phong nhìn tầng tầng núi non trùng điệp mây mù lượn lờ. Nheo mắt, hắn gật đầu, "Được."
"Em chợp mắt một lát." Lâm Nhất nghiêng đầu dựa vào vai Phục Phong, hô hấp dần đều đều.
Phục Phong duỗi tay cởi áo che cho Lâm Nhất, ôm cả người lẫn áo vào trong ngực, vươn tay đặt cậu lên đùi. Đứa lớn và đứa út đối diện thấy được có một ánh mắt nhìn lại đây đều lập tức im lặng. Đứt út vỗ vỗ tay, hít hít mũi, đưa miệng kề bên tai đứa lớn: "Anh cả, em đi tìm Hoàng Hoàng."
Đại Hắc và người nhà nó đầu tựa đầu dính lấy nhau, đứa con đã ngủ khò khò. Khi đứa út đến thì rất thân mật vẫy vẫy cái đuôi, giống một con mèo bự.
Đứa lớn dùng nhánh cây khảy củi lửa. Cách ánh lửa lay động không ngừng, nó nhìn người em dựa vào thân cây cách đó không xa. Hai anh em không hẹn mà cùng đưa tầm mắt xẹt qua nơi hai người rúc vào nhau kia, trên khuôn mặt giống nhau như đúc đều hiện lên cảm xúc dao động rõ ràng.
Lại qua hơn mười ngày, nhà Lâm Nhất đã đứng trên ngọn núi lửa hoạt động năm đó kia. Đập vào mắt là hoang vu thê lương, khắp nơi vươn vãi đá đen đã nguội lạnh, hình thù kỳ quái, nhiều viên đều rỗng ruột là trước đó từng bao bọc quanh rễ cây. Những viên đá núi lửa có vô số lỗ nhỏ rải rác đầy khắp mặt đất dưới chân. Gió lạnh thổi qua, cuốn theo những mảnh vụn lớn, khi không cẩn thận để bị thổi vào trong mắt sẽ có chút đau đớn.
Khi nhà Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, tiếng động của trâu đực ngăn bọn họ lại. Từ trong khe đá núi lửa bò ra một con bọ nhỏ màu xanh lục, đúng là phát ra vị cỏ xanh nồng đậm hấp dẫn trâu đực.
Phía dưới có rất nhiều loại bọ nhỏ như thế, chúng nó linh hoạt hơn kiến gấp trăm lần. Có lẽ là cảm nhận được nguy hiểm, chúng nó không ngừng trốn đi, kỳ quái là chỉ tập trung hết về một hướng mà không tán ra tứ phía. Miếng nham thạch trong tay đứa thứ hai cứ như một hòn đá nhỏ, bọ chạy tới chỗ nào, nó liền phá hủy đến đó. Dần dần, vẻ mặt Lâm Nhất chuyển từ hoang mang đến khiếp sợ.
Cậu không ngờ dưới ngọn núi lửa đang hoạt động và đã từng phun trào kia lại có vật thể màu đen hình vòm vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Vật thể quá lớn, nó khảm ở bên trong, xung quanh là nham thạch dày đặc, hoàn toàn không nhìn được toàn bộ hình dáng. Tầng ngoài có gợn sóng rất nhỏ, bên trên bề mặt màu bạc đều là tiếng Anh và chữ Hán Lâm quen thuộc. Cậu run rẩy dùng ngón tay vuốt ve từng nét bút, AXL-75.
Khi Lâm Nhất lấy hai mảnh vỡ được bọc lại bằng da thú ra bày trên vật thể, chất liệu giống nhau, đến những vệt xoắn cũng theo cùng một hướng. Trong nháy mắt có quá nhiều tin tức, những rối rắm băn khoăn đó dường như đã có đáp án.
Vật thể không thể bị phá hủy bởi lớp magma* phun trào ra từ quyển mềm** ở phần đỉnh mà lại bị phá hủy trong tay Phục Phong. Một tiếng nổ lớn, tảng nham thạch lớn chấn động rơi xuống, mặt đất rung lên, không ai ngờ tới bên trong lại còn có một bí ẩn lớn. Trong lòng Lâm Nhất không cách nào thôi run rẩy, cậu biết lần này bản thân tới đúng rồi.
(*)Magma: Thông thường là đá nóng chảy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!