Chương 41: Đây chính là bạn của Sầm ngũ gia

Lúc trước khi tiểu khu Lục La bắt đầu phiên giao dịch, quảng cáo đến ba hoa chích choè, cái gì mà hoa viên rừng rậm trong thành thị, tượng trưng cho thân phận nhân sĩ, chung cư cao cấp nhất, phí tuyên truyền bỏ ra không ít, nhưng hiệu quả cũng rõ ràng, lúc ấy tiểu khu này bán vô cùng tốt. Sau đó khi tiểu khu xây xong, có người ở trên mạng nói tiểu khu này phong thuỷ không tốt, gió không vào khí không ra, ảnh hưởng vận thế.

Loại ngôn luận này mới vừa truyền ra, đã bị người cười nhạo, cho rằng người nói lời này là ăn không được nho thì chê nho chua, cố ý quấy rối.

Nào biết thời gian không qua bao lâu, tiểu khu Lục La liền ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, bạn mạng lúc trước nói tiểu khu không tốt được những người khác tôn sùng là bán tiên, chỉ tiếc vị bán tiên này lúc trước bị mắng quá lợi hại, từ nay về sau liền không còn hiện thân.

Trong xe yên tĩnh, Lưu Thuận không được tự nhiên xê dịch mông, đôi mắt đậu xanh trộm đánh giá vị Kỳ đại sư từ sau khi lên xe, vẫn chưa từng mở miệng này, nhìn thế nào cũng thấy người này không giống như cao nhân gì.

Nhưng mà lúc này có hoài nghi nữa cũng vô dụng, gã thà rằng tặng không cho Kỳ đại sư này hai ba trăm vạn, cũng không dám đi đắc tội sát thần Sầm ngũ gia. Chậc, cũng không biết Sầm ngũ gia coi trọng Kỳ đại sư này ở điểm nào.

Một đường không nói chuyện, xe một đường đi nhanh, vừa mới vào tiểu khu Lục La liền nhìn thấy có xe cảnh sát và xe cứu hỏa đứng ở bên ngoài, Lưu Thuận nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.

Kỳ Yến không đi nhìn sắc mặt gã, kéo cửa xe ra liền chạy lên trên, Lưu Thuận thấy thế, cũng chỉ có thể nâng cái bụng béo phì đuổi theo. Ôi, Kỳ đại sư này thoạt nhìn là một thằng nhóc trắng trắng nộn nộn, chạy sao lại nhanh như vậy?

Dưới căn số 6 lầu A, cảnh sát phòng cháy đã trải đệm an toàn, cư dân xem náo nhiệt bốn phía chỉ trỏ, trên mặt còn mang theo cảm giác kinh sợ và hưng phấn khi xem náo nhiệt, còn có không ít người cầm di động quay lại.

Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn, đại khái là ở ban công tầng bảy hay tám có một nữ nhân ngồi, cách quá xa cậu nhìn không rõ tuổi tác và dung mạo đối phương, chỉ là tư thế hiện tại của cô ta vô cùng nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng từ phía trên rơi xuống.

"Ôi!" Lưu Thuận đã chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này, vô cùng đau đớn vỗ đùi, "Tại sao lại có người muốn nhảy lầu, đây không phải là kiếm chuyện cho mình sao?" Hiện tại lời đồn về tiểu khu Lục La đã ầm ĩ đến dư luận xôn xao, hiện tại lại huyên náo ra cái gì nữa, không phải là họa vô đơn chí à?

"Kỳ đại sư, ngài xem…" Lưu Thuận vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Kỳ Yến, "Này phải làm sao?"

"Lên trước lại nói." Kỳ Yến lười vô nghĩa với gã, xoay người liền chạy lên trên lầu, chỉ là sau khi đến lầu bảy, cảnh sát căn bản không cho cậu vào cửa, lo lắng người xa lạ sẽ kích thích đến cảm xúc của người tự sát.

"Đồng chí cảnh sát, tôi là ông chủ công ty bất động sản xây dựng tiểu khu này, nghe nói nơi này có cư dân muốn nhảy lầu tự sát, trong lòng tôi bất ổn." Trợ lý phía sau Lưu Thuận lấy thuốc lá ra trước tiên phân phát cho cảnh sát hiện trường, có điều cảnh sát hiện trường đều cự tuyệt không tiếp nhận.

Lời đồn đãi tà môn có liên quan đến tiểu khu Lục La, nhân viên cảnh sát cũng đã được nghe nói, hiện tại thấy ông tổng công ty cũng chạy lại đây, có vị cảnh sát trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn nhịn không được nhìn gã thêm vài lần.

Tiểu khu Lục La này sẽ không thực sự có mờ ám chứ? Không thì sao vẻ mặt ông tổng này vừa chột dạ vừa nóng nảy, giống như thật sự sợ người tự sát nhảy xuống vậy.

"Hóa ra là ông chủ Lưu, " một vị cảnh sát lớn tuổi duy trì lễ phép mặt ngoài, "Bên trong có chuyên gia tâm lý của cảnh đội chúng tôi đang tiến hành khuyên bảo người tự sát, người không liên quan mong đừng vào quấy rầy."

Vốn là cảnh đội bọn họ phát hiện tiểu khu Lục La liên tiếp phát sinh án tự sát, cảm thấy trong đó có khả năng có gì đó kỳ quái, mới chạy tới tiểu khu tiến hành âm thầm dò hỏi, nào biết vừa hỏi liền hỏi đến nỗi có người tự sát. Ngắn ngủn nửa tháng, tiểu khu Lục La đã xảy ra năm vụ tự sát, này hoàn toàn đã vượt qua xác suất tự nhiên, nơi chốn lộ ra sự không thích hợp.

"Kỳ đại sư, đây là đội trưởng Hách, là thần thám nổi danh ở khu này, " Lưu Thuận ân cần giới thiệu cho Kỳ Yến, "Là công bộc tốt của nhân dân chúng ta."

Kỳ Yến thấy vị đội trưởng Hách này hai mắt trong suốt, trong người cuồn cuộn chính khí, cười cười với hắn: "Đội trưởng Hách, chào ngài."

Đội trưởng Hách sờ sờ cái cằm râu ria xồm xàm của mình, hơi hơi gật đầu, không nói thêm gì.

"A! Mấy người đừng tới đây, có quỷ! Có quỷ đến!"

Tiếng hét thảm này làm cho mọi người vô cớ sợ nổi da gà, cả người Lưu Thuận sợ tới mức rụt cổ, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, rời xa khỏi cửa phòng rất nhiều.

Kỳ Yến nhìn cũng không nhìn Lưu Thuận, thừa dịp cảnh sát bị tiếng hét thảm này khiến cho thất thần, nhân cơ hội trượt vào. Sau khi vào cửa, cậu liền thấy được cô bé ngồi ở trên ban công tinh thần hoảng hốt. Đúng, đây là một cô bé, bộ dạng thoạt nhìn không quá mười bảy mười tám tuổi, trên gương mặt non nớt tràn đầy hoảng sợ, giống như đứng ở sau lưng cô không phải cảnh sát, mà là ác ma lấy tính mạng cô.

"Mấy người đừng tới đây!" Một bàn tay cô bé không ngừng sờ loạn trên cổ, lấy ra một mặt phật dùng sức kéo sợi dây đỏ, cần cổ trắng nõn nháy mắt lộ ra một vết lằn thật sâu. Nhưng mà cô giống như không cảm giác được bất luận đau đớn gì, cũng giống như không biết cô đang ở trên chỗ cao hơn hai mươi mét, chỉ giơ mặt phật lên vẫy tới vẫy lui, sụp đổ la hét, "Mấy người tản ra, tản ra!"

"Không xong, tình huống tinh thần cô bé này dường như không tốt lắm, " chuyên gia tâm lý thấy thế vội vàng lui về phía sau vài bước, không dám kích thích cô nữa, một bên thủ thế ý bảo những đồng nghiệp khác chuẩn bị, nghĩ biện pháp công phá từ trên lầu, tiến hành cứu viện.

Dưới cái nhìn của các cảnh sát, cô bé này chính là một học sinh lớp mười một bị việc học bức điên, cho nên tuy trong lòng bọn họ đồng tình với cô bé, nhưng tuyệt đối sẽ không tin cô hồ ngôn loạn ngữ.

"Cô bé đừng sợ, tôi là đạo sĩ chuyên môn thu phục yêu ma, có tôi ở đây bọn họ không thương tổn em được."

Cảnh sát hiện trường hai mặt nhìn nhau, người thanh niên này là từ đâu nhảy ra, lại đi quấy rối vào lúc sống chết trước mắt thế này?! Cảnh sát cách người trẻ tuổi rất gần muốn kéo người này lại, nào biết mới vừa tới gần thân thể đối phương, cánh tay hắn ta đột nhiên bủn rủn tê liệt, một chút lực cũng không dùng được.

Nội tâm cảnh sát này cảm thấy sợ hãi cả kinh, không tự giác lui về phía sau một bước, việc này quá tà môn!

Lúc mọi người ở đây cho rằng người trẻ tuổi là tới quấy rối, thì thiếu nữ vốn đang có cảm xúc hết sức kích động lại ngừng gào thét kêu to, cô hoài nghi nhìn người trẻ tuổi tươi cười thân thiết này, giống như trong cơn gió lốc nắm chặt một cọng rơm cứu mạng, "Thật sự có quỷ, thật sự có quỷ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!