Phòng trà nước ở lầu mười bảy của tập đoàn Trường Phong.
Ở các công ty, cấp trên và cấp dưới tranh thủ lúc rảnh rỗi tụ tập ở chỗ trà nước, mồm năm miệng mười bàn tán công việc gần đây cùng với chuyện lớn nào đó xảy ra trong hôm nay.
Hai ba nhân viên vừa nói vừa cười đẩy cửa ra, nhìn thấy một loạt sếp lớn ở bên trong liền muốn ngưng thở. Bình thường ở khu trà nước gặp phải cấp trên đã không được tự nhiên rồi, lúc này cũng không biết số phận ra sao.
Các sếp lớn không nói gì, ánh mắt đều chuyển về phía hai ba nhân viên ở cửa, một lãnh đạo quản lý một trong số ba người kia nhíu mày nói:
"Các cô có đi vào không? Lấy gì thì nhanh vào lấy đi, đứng ngây ra ở cửa làm gì?"
Các nhân viên ngượng ngùng đứng ở cửa, vào cũng không được mà lui cũng không xong, nhìn thấy cấp trên lên tiếng liền nhanh chóng cất tiếng chào hỏi sau đó đi vào bên trong lấy ít bánh bích quy và đồ uống sau đó ôm chúng vội chạy đi.
Họ chạy được mấy bước liền thở phào nhẹ nhõm sau đó hỏi:
"Chuyện gì vậy? Sao cấp cao đều ở trong đó?"
Một trong số đó nói:
"Tôi nghe đứa bạn ở bộ phận khác nói hôm nay cháu gái của chủ tịch đến làm."
"Hèn chi, bảo sao người cuồng công việc như quản lý Lương lại dành thời gian đến phòng trà nước."
Cấp trên phụ trách bọn họ là quản lý Lương.
"Lão Lương, anh hơi dữ với các nhân viên đó." Chờ sau khi nhân viên rời đi, một trong nhóm người ở trong phòng trà nước lên tiếng: "Tôi thấy nhân viên của anh tuổi cũng còn nhỏ, người trẻ bây giờ không chịu được tính khí vậy đâu, đến lúc đó trên bàn của anh lại có thêm mấy đơn xin từ chức."
Quản lý Lương liếc nhìn người vừa nói chuyện:
"Lão Sài, anh cũng đừng nói vậy chứ, nói về năng lực nhận đơn từ chức thì sao tôi bằng anh được. Trước giờ tôi rất công bằng ngay thẳng trong việc phân bổ dự án, người có năng lực thì được lên, không giống vài người dựa vào mối quan hệ."
Trong ánh mắt của lão Sài hiện ra vẻ tức giận nhưng nhanh chóng che giấu, chỉ cười cười nói:
"Lão Lương, xem ra anh hiểu biết rất kỹ về tôi."
Sau đó hắn thoáng xoay lưng về phía lão Lương, vui đùa:
"Tôi không nói chuyện với anh nữa."
Những người khác đều có vẻ nhiệt tình hóng chuyện, người uống nước, người chơi điện thoại, thấy bọn họ không đấm nhau mới nói:
"Đánh đi, đánh tiếp đi, sao không đánh?"
Lão Sài nói:
"Đừng thấy ồn ào chưa đủ lớn chuyện, nói chuyện đàng hoàng... Các anh đã từng gặp mặt vị hôm nay tới chưa? Tính tình ra sao? Lão Hoắc, thời gian anh ở tập đoàn lâu nhất, chắc anh gặp qua rồi hả?"
Lão Hoắc lớn tuổi hơn họ rất nhiều, nhàn rỗi ngồi bên cạnh chơi điện thoại, vừa rồi đang nói chuyện phiếm với cháu gái của mình, nghe có người nhắc tới hắn liền lộ ra vẻ người ngoài cuộc.
Vài người ở đây thấy lão Hoắc như vậy, tuy ngoài mặt vẫn cười nhưng trong lòng lại nghĩ: Nếu không phải thấy ông có thâm niên ở tập đoàn thì ai thèm quan tâm ông già đã về hưu nghĩ gì.
Lão Hoắc gãi cái đầu không còn mấy cọng tóc, nói:
"Từng gặp vài lần ở tiệc sinh nhật bà ấy, nhưng đã là nhiều năm trước rồi, từ khi giám đốc Hứa qua đời, bà ấy không có tâm tư cũng chẳng thấy tổ chức sinh nhật gì."
Bà ấy họ nhắc tới chính là chủ tịch tập đoàn của họ, cũng chỉ có mấy vị thâm niên mới dám gọi vậy. Giám đốc Hứa là con dâu của bà, trước đây từng nằm trong cấp quản lý của tập đoàn.
Người ở đây đều biết chuyện giám đốc Hứa nên bất giác im lặng.
Lão Hoắc nói tiếp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!