Sáng sớm hôm sau, Thẩm Khinh Nhược nhổm người đứng lên bên cạnh giường, vừa xoa eo vừa mặc quần áo.
Tuy Mạnh Trì ngủ không lâu nhưng cũng theo đối phương thức dậy, cánh tay mảnh khảnh chống người lên, chiếc chăn khó khăn lắm mới che đi bầu ng ực trắng nõn kia, Mạnh Trì nói:
"Chị không ngủ thêm sao?"
Thẩm Khinh Nhược thuận miệng nói:
"Không được, tôi còn phải đi làm."
Mạnh Trì ồ một tiếng, có vẻ ngạc nhiên lại nhỏ giọng thì thầm:
"Vậy chị có thời gian nghỉ ngơi không?"
Ánh mắt của cô lướt qua tấm lưng nõn nà của Thẩm Khinh Nhược, vết hôn rõ ràng phía trên dễ dàng nhìn thấy, vừa nhìn là biết kiệt tác của ai.
Ngay lập tức mặt cô đỏ lên, cúi đầu, vô thức xoa xoa cổ tay đang ê ẩm của mình, tâm tư trôi dạt về mấy tiếng trước.
Nhưng sau đó cô nhanh chóng lắc đầu, cố ném nó ra sau đầu, may là Thẩm Khinh Nhược đưa lưng về phía cô, cho nên không nhìn thấy hành động kỳ lạ của cô.
Mạnh Trì nói trong đầu không được nhớ tới những chuyện kia, bây giờ nên nghĩ đến vấn đề khá quan trọng hơn ví dụ như cô nên mở miệng cho tiền đối phương như thế nào và cho bao nhiêu tiền.
Thẩm Khinh Nhược sửa soạn xong hết liền nghe thấy âm thanh khe khẽ phía sau, gần như không nghe thấy:
"Chuyện là...! chị muốn trả tiền mặt hay Wechat."
Nói xong chính bản thân cũng ngớ ra.
Người bình thường vốn không nghe rõ nhưng Thẩm Khinh Nhược lại nghe thấy rất rõ.
Tối hôm qua, Mạnh Trì cho rằng mình là hành nghề kia nên chạy tới bắt chuyện, lúc đó Thẩm Khinh Nhược cảm thấy thú vị nên nói Tôi không tiếp em gái nhỏ mặc dù sau đó, chính xác là ngay lập tức bổ sung một câu Tôi giỡn thôi.
Bây giờ cô nghĩ lại, phát hiện lời bổ sung này có một ý nghĩa khác, là loại ý nghĩa: Tôi đùa thôi, tôi không phải loại hành nghề kia.
Và một ý nghĩa khác là Tôi giỡn thôi, tôi cũng tiếp em gái nhỏ.
Rất rõ ràng, phản ứng lúc sau của bạn nhỏ này cũng lý giải ý nghĩa phía sau của cô.
Hơn nữa tôi hôm qua bản thân diễn riết nghiện, trước đây mười tám tuổi đã ra đời kiếm ăn này nọ, dọa bạn nhỏ hết hồn.
Thẩm Khinh Nhược xoay người, phát hiện đôi gò má của Mạnh Trì đỏ âu, nhìn như quả đào ngon ngọt.
Cô nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng ngắt hai cái, mắt chớp chớp, cười nói:
"Hôm qua em biểu hiện rất tốt, chị đây rất hài lòng, không nhận tiền của em."
Thẩm Khinh Nhược đã đi rất lâu, nhưng không khí bên trong phòng vẫn tràn ngập hương nước hoa nhàng nhạt của cô.
Mạnh Trì nằm ngửa trên giường, hai tay đặt trước ngước, chợt nghĩ tới điều gì đó liền bật dậy.
Hình như đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên của đối phương, quan trọng nhất là, cô cũng không có bất kỳ cách gì liên lạc với đối phương.
Sau đó cô không còn tâm tư để ngủ tiếp liền đứng dậy chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài quan sát xung quanh, mặc dù biết đối phương đã rời đi rất lâu rồi, không thể nào còn ở gần đó nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hi vọng, trong lúc vô tình phát hiện mấy cái bóng quen thuộc.
Trong đầu liền xẹt qua một ý niệm, quyết định nhanh chóng mặc xong quần áo, chạy xuống lầu.
Tối hôm qua, Khương Tư Điềm không hề yên lòng liền gọi mấy cuộc điện thoại kéo đồng bọn đế âm thầm cạnh giữ dưới khách sạn, sau khi Mạnh Trì phát hiện bọn họ, liền bảo Khương Tư Điềm rút quân, sau đó không lâu thì đúng là không nhìn thấy họ nữa.
Lúc đó cô cho rằng họ đã quay về, không ngờ khi nãy vừa nhìn, bọn họ vẫn còn ở dưới lầu, nhất định không phải trùng hợp đi ngang qua, không cần nghĩ cũng biết đêm qua bọn họ không hề rút quân, chỉ là đổi địa điểm canh chừng thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!