Chương 49: Chị Không Muốn Sao

Ngay lập tức Mạnh Trì liền hiểu ý Thẩm Khinh Nhược, nhìn thấy tay Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng ma sát trên bàn, cô cảm giác lòng mình bị trêu chọc, không khỏi vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia.

Bây giờ trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai người các cô, cô cũng khó tránh khỏi nhớ lại cảnh ở chỗ hồ bơi.

Cô cảm giác mình đã chạm tới một góc tính cách thật của Thẩm Khinh Nhược.

Có rất nhiều vấn đề cô muốn hỏi nhưng chẳng biết bắt đầu hỏi thế nào, cũng không chắc chắn Thẩm Khinh Nhược muốn trả lời hay không, nếu muốn trả lời thì cũng sẽ không thể nhanh chóng cưỡng ép bản thân khôi phục lại trạng thái bình thường.

Mạnh Trì cảm thấy mình có thể chờ, chờ ngày nào đó Thẩm Khinh Nhược nguyện ý nói với cô, nhưng cô lại cảm thấy tự mình đa tình, cô là ai của Thẩm Khinh Nhược? Ngoài thời gian hai người tiếp xúc ở bên ngoài, Thẩm Khinh Nhược có nhớ một người như cô không?

Có đôi khi cô xem sách liên quan đến lịch sử và vũ trụ đều cảm thấy lịch sử xa xưa vũ trụ thì rộng lớn, con người sống trong dòng sông dài của lịch sử, giống như hạt cát giữa biển cả, giữa vũ trụ mênh mông không giới hạn.

Bây giờ cô ngẩng đầu nhìn sao, ánh sáng của nó phải trải qua hơn trăm năm hơn nghìn năm mới đến được địa cầu.

Xét theo hai góc độ này Mạnh Trì cảm thấy mình nhỏ bé trong thời gian rất dài, cộng thêm lúc này, đối diện với Thẩm Khinh Nhược cũng vậy.

Tại sao lại có cảm giác này?

Mạnh Trì không nói rõ được nhưng mơ hồ cô cảm giác được trong lòng có thứ gì đang thiêu đốt, có thứ gì muốn từ trong miệng cô thoát ra.

Đôi môi Mạnh Trì khẽ run run, cô cúi đầu hôn lên lòng bàn tay Thẩm Khinh Nhược, thủ thỉ:

"Chị*..."

Giọng của cô giống như thành kính, giống như tôn sùng một thứ gì đó mạnh mẽ hơn chính mình gấp trăm lần.

Người đối diện không biết sự tình, luôn tràn đầy sợ hãi cho nên khi thời đại khoa học kỹ thuật vẫn chưa ra đời và phát triển, mọi người quỳ lạy Gió

-Lửa

-Sấm sét, quỳ lại Thần linh trông coi sinh tử.

Mạnh Trì không phân rõ được cảm xúc ngay khoảnh khắc này, cô chưa từng trải qua, vì thế cô cảm thấy băn khoăn và xa lạ, dường như đang lạc vào trong trận sương mù, nhìn không rõ con đường tiến và lui, chỉ mơ hồ nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược cho nên cô không kịp chờ nữa, chỉ biết đuổi theo phía trước, nắm thật chặt tay đối phương, bởi vì đây là người duy nhất cô cảm giác quen thuộc.

Vừa rồi Thẩm Khinh Nhược nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của Mạnh Trì, ban đầu cho rằng do Mạnh Trì có ý nghĩ kia nên đi tới, khẽ trêu đùa chút thôi.

Chỉ là không ngờ Mạnh Trì kéo tay cô, hôn lên lòng bàn tay cô, khẽ thủ thỉ, dáng vẻ vừa hài lòng vừa khó chịu.

Mạnh Trì nhỏ giọng nói:

"Hình như em trở nên rất kỳ quái..."

Thẩm Khinh Nhược liền hỏi:

"Kỳ quái chỗ nào?"

Mạnh Trì do dự, lắc đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Thẩm Khinh Nhược.

Thẩm Khinh Nhược bị ánh mắt này thiêu đốt lồ ng ngực, ngay lập tức nảy ra một ý niệm trong đầu: Mạnh Trì thích cô?

Cô lớn hơn Mạnh Trì không chỉ vài tuổi, mặc dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy*, gần như ngay lập tức liền nghĩ đến chuyện đó.

*Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy con heo chạy: ý chỉ việc dù chưa tự mình trải qua, nhưng hẳn cũng đã biết nó đại khái thế nào.

Thẩm Khinh Nhược theo bản năng muốn rút tay về nhưng đối diện với ánh mắt trẻ trung ngây ngô của Mạnh Trì cô lại cố nên xung động này.

Không nên thấy những đứa trẻ nhìn thì có vẻ không hiểu gì nhưng thật ra trong lòng rất nhạy cảm, một thời gian dài có thể sẽ vì một câu nói nào đó một hành động nào đó của người lớn mà âm thầm đau lòng mấy ngày.

Thẩm Khinh Nhược nghĩ đến việc mình rút tay về, Mạnh Trì có lẽ sẽ cảm thấy khổ sở thì cô không đành lòng làm vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!