Chương 30: Chân Nhũn

"Có sao?" Mạnh Trì quyết định giả ngu.

Ý cười hiện lên trong ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược, cô chậm rãi cúi người xuống, đối diện với Mạnh Trì.

Lúc đó, khoảng cách giữa hai người chỉ trong gang tấc, thậm chí bên môi còn cảm nhận được ấm áp từ hơi thở của đối phương.

Thẩm Khinh Nhược dường như không để cho Mạnh Trì giả ngu, vạch trần ngay:

"Có chứ."

"..." Mạnh Trì giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy, muốn cái khác phải thêm tiền đúng không?"

Thẩm Khinh Nhược liền kéo ra khoảng cách, hơi nhổm người lên, ngay khi Mạnh Trì cho rằng Thẩm Khinh Nhược sẽ không có hành động thì gương mặt cảm nhận được cảm giác lành lạnh, đầu ngón tay của Thẩm Khinh Nhược lướt trên mặt cô, khẽ nâng cằm cô lên:

"Phải thêm tiền..." giọng của Thẩm Khinh Nhược giống như đầu độc: "Nhưng, dùng một phương thức khác để trả."

Lông mi mảnh mai run run, đôi môi chậm rãi chạm vào nhau.....

Mười phút sau, Thẩm Khinh Nhược nằm trên sofa, một chân miễn cưỡng buông xuống:

"Chúng ta trở về giường nha?"

Rồi nói tiếp:

"Chỗ nào thì làm chuyện đó, sofa chỉ để ngồi xem tivi chơi điện thoại, còn giường lớn mềm mại của chúng ta mới dùng để vận động...! nói cho em biết một bí mật nhỏ, nó có thể chịu được..."

Đến lúc này vẫn không quên chào hàng chiếc giường của mình.

Một lát sau, rốt cuộc cũng nói ra mục đích của mình:

"Cái đệm lót sofa này...! rất mắc..."

Mạnh Trì nói, giọng khàn khàn:

"Không sao, em đền cho chị."

Một tiếng sau, hai người đã chuyển đến một cái sofa khác, chỗ cũ đã lộn tùng phèo lên, khắp nơi đều là vết tích đáng ngờ.

Thẩm Khinh Nhược rút một điếu thuốc, đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, dường như đã nghĩ ra đây là cách để đỡ thèm, đồng thời đầu gối đo đỏ chạm vào chân Mạnh Trì, tay đưa ra đòi nợ:

"Em đến lót sofa cho tôi."

Mạnh Trì cảm thấy đầu óc tê dại, cô vẫn chưa thoát ra khỏi cảnh vừa rồi, không kịp phản ứng, đưa tay nắm lấy tay Thẩm Khinh Nhược, mười ngón tay đan xen, chờ cô bình tĩnh lại, cũng không muốn buông ra.

Cô định nói, chị muốn quét Wechat hay là tiền mặt, nhưng lời đến khóe môi lại nuốt ngược vào trong, giọng khàn khàn:

"Tối mai chị có rảnh không? Chúng ta ra ngoài mua."

Bàn tay kia của Thẩm Khinh Nhược đang cầm điếu thuốc đặt bên môi chợt khựng lại vài giây, cô quay đầu nhìn Mạnh Trì, một lúc sau thả tay xuống, đôi môi hơi sưng đỏ ngậm điếu thuốc, nói:

"Mai rồi tính."

Mạnh Trì cụp mắt xuống, lại nghe Thẩm Khinh Nhược nói tiếp:

"Ngày mai tôi có việc, làm xong có thể đi."

Lúc này khóe môi Mạnh Trì không kìm được giương lên, cô lo lắng để Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy sẽ bị chọc, liền xoay người nói:

"Bật lửa ở đâu? Em lấy châm thuốc cho chị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!