Mạnh Trì ngẩng đầu nhìn bảng hiệu đèn neon, bên trên không có chữ chỉ có màu xanh nhạt hoa văn hai ly rượu chạm nhau, bốn năm giọt rượu từ miệng ly bắn lên.
Vừa nhìn đã thấy đây không phải quán bar đàng hoàng, ngay cả tên cũng không có.
Cô đứng ở bên ngoài quán bar, lắng nghe những âm thanh ồn ào bên trong, chậm chạp không bước chân vào, mãi cho đến khi người bạn thân lần thứ hai gửi tin nhắn hối thúc thì cô chỉ đành cam chịu hít sâu một hơi, đặt tay lên chốt cửa, đẩy mạnh rồi đi vào.
Bố cục của quán bar này lớn hơn so với tưởng tượng của cô, chính xác mà nói quán bar này nằm ở vị trí phồn hoa nhất của đoạn đường này cũng tận dụng triệt để lợi thế không gian của nó.
Nó vốn dĩ là ngôi nhà một tầng sử dụng đặc điểm trần cao để tạo thành tầng hai.
Hầu như tất cả vật liệu của kiến trúc bên trong đều được làm từ khung thép kim loại, thiết kế theo kiểu chạm khắc rỗng.
Mặc dù đứng ở lầu một nhưng vẫn có thể nhìn thấy trang trí lầu hai.
Không gian của lầu hai bị chia cắt thành các khu vực riêng, đều đặt vài cái sofa để ngồi, dù vậy vẫn không gây cảm giác chật hẹp.
Sát cửa lầu một là một quầy bar dài, người pha chế chuyển động linh hoạt bình lắc, những vị khách quen thuộc ngồi xung quanh trò chuyện khí thế.
Màn hình lớn trên sân khấu chiếu mấy tấm ảnh tự sướng, bên dưới ảnh chụp còn có mấy hàng chữ truy cập mã QR Wechat.
Mạnh Trì không có nhìn kỹ hàng chữ đó, ánh mắt chỉ lướt vội qua Lão hổ nhỏ* sinh năm 98, cầu nhận nuôi nha~" rồi đi về phía cầu thang.
* là ngôn ngữ mạng chỉ hổ con, nó đồng âm với "tiểu lão hổ" (xiao laohu) nhưng kiểu cố tình đọc chệch đi ngọng đi cho đáng yêu
Tiếng cười nói trên lầu nhanh chóng truyền tới, trong đó xen lẫn một giọng nữ du dương êm tai, ngay khi Mạnh Trì lên đến lầu liền quay đầu lại nhìn.
Lầu hai không có đèn tường, ánh sáng khá tối, chỉ có một nguồn sáng duy nhất đến từ ánh đèn màu lập lòe trên nóc nhà.
Phụ nữ eo thon đều đứng dựa vào lan can sơn nước màu đen, khủy tay tùy ý đặt, đầu ngón tay thon nâng ly, lòng bàn tay giống như nâng cả bầu trời treo lơ lửng, cổ tay trắng sáng nhẹ nhàng chậm rãi chuyển động.
Cô gái này khóe miệng giương lên, nhìn về phía người bên cạnh cười nói:
"Oa, lão hổ nhỏ sinh năm 98 nha."
Người bị chọc ghẹo kia mỉm cười vo tờ giấy lại ném về phía đầu cô gái kia, nói câu gì đó nhưng Mạnh Trì không nghe rõ.
Cô gái kia nghiêng đầu, thoải mái né tránh cục giấy kia, chậm rãi nhấp một ngụm rượu.
"Mạnh Trì, mình ở đây!"
Lúc này, phía bên trái lầu hai truyền đến giọng giòn giã của một cô gái trẻ tuổi.
Khương Tư Điềm chờ đến chán gần chết, chuẩn bị xuống lầu tìm bạn thân của mình thì nhìn thấy bóng lưng thanh tú của cô bạn thân.
Cô bạn thân mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn theo phong cách cổ điển màu mơ chim*, cùng với chiếc quần tây kaki, làn da nâu cộng thêm chiếc eo vừa thon vừa xinh đẹp.
Mặc dù đã quen biết nhiều năm nhưng mỗi lần nhìn thấy đối phương, Khương Tư Điềm vẫn sẽ k1ch thích tột độ bởi mỹ sắc kia.
*Màu mơ có màu hơi vàng nhạt gần giống với màu của quả mơ.
Tuy nhiên, nó nhạt màu hơn mơ thực tế.
Khương Tư Điềm mê mẩn hai giây, sau đó phát hiện không ít người ở xung quanh vô tình hay cố ý nhìn về phía cửa cầu thang, cô thầm nghĩ cô bạn thân này không hổ là bông hoa của học viện mỹ thuật Bắc Nguyên.
Cô chọn chỗ tương đối hướng về phía cầu thang vì cho rằng người kia chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể thấy mình, nhưng đối phương chỉ nhìn xung quanh, vốn dĩ không hề nhìn về phía mình, dưới tình thế cấp bách đó cô đành cất giọng gọi tên bạn thân.
Lúc đi lên lầu Mạnh Trì không biết tại sao đến cửa cầu thang lại nhìn xung quanh sau đó ánh mắt lơ đãng nhìn về phía góc kia, mãi cho đến khi nghe thấy bạn mình cất cao giọng gọi.
Người kia ở góc phòng theo tiếng gọi quay mặt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!