Chương 52: (Vô Đề)

(Năm mươi hai)Bốn tháng sau.

Tạ Tây Hoa một tay đút túi quần, tay còn lại giơ lên ​​nhìn đồng hồ. Ở sân bay dòng người ra vào tấp nập, Tạ Tây Hoa nhìn thấy một bóng người mặc áo sơ mi trắng từ xa đi tới, liền lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.

Thanh niên áo sơ mi trắng lấy điện thoại di động từ trong túi trả lời.

"Máy bay đáp muộn quá." Tạ Tây Hoa nói.

Người mặc áo sơ mi trắng ngẩng đầu nhìn hắn:

"A, trễ tận hai tiếng, anh đợi có lâu không?"

"Không, anh cũng vừa mới tới."

... Mới tới bốn tiếng trước.

Trần Diệp xách hành lý, trải qua lần kiểm tra hải quan cuối cùng rồi bước ra ngoài. Tạ Tây Hoa giúp y xách hành lý, cười nói:

"Ông nội không sao chứ?"

"Sức khỏe ổn định, tâm trạng cũng rất tốt, em vừa cùng ông đi Hoàng Thạch, ông có vẻ rất vui." Trần Diệp suy nghĩ một chút rồi nói:

"Sau ca phẫu thuật thì quá trình hồi phục rất suôn sẻ. Bác sĩ nói nếu bệnh không tái phát, cơ thể có thể chống đỡ thêm năm sáu năm cũng không thành vấn đề."

"Tháng sau anh sẽ đến thăm ông." Tạ Tây Hoa nói.

Ca phẫu thuật thành công, Tạ Tây Hoa bận việc công ty nên ở cùng ông nội hơn một tuần mới về nước, để lại Trần Diệp đợi ông xuất viện. Có lẽ là do tâm trạng không tồi nên cơ thể ông hồi phục cực kỳ tốt, gương mặt dần dần có da thịt.

Hai người đã hơn ba tháng không gặp nhau, vừa lên xe, Tạ Tây Hoa đã kéo cằm y hôn một cái. Trần Diệp lợi dụng tình thế, tiếp tục dây dưa với hắn, Tạ Tây Hoa bình tĩnh ghì y lại: Nơi này có người.

Em biết.

Tiểu hồ ly. Từ lần đầu gặp nhau đã giở trò mê hoặc hắn.

Xe vụt chạy trên đường cao tốc, Trần Diệp lấy ra một túi nhỏ đựng thứ gì đó, mỉm cười nói:

"Đây là cá ông nội tự tay bắt được, ông phơi khô bảo em mang về, nếu anh có uống rượu thì lấy ra nhắm."

Tạ Tây Hoa phì cười.

Nghe là biết không phải ý tốt gì, bảo đảm cái kia khó ăn cực kỳ.

Trần Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ bảo:

"Lúc ta rời nước tiết trời lạnh thấu xương, giờ trở về thì đã là mùa xuân, mọi thứ nở rộ cả rồi."

Tạ Tây Hoa cong khóe môi:

"Lâu như vậy không về nhà, không sợ anh thay lòng đổi dạ à?"

Không sợ. Trần Diệp tuy không nhìn hắn, nhưng vành tai y lại đỏ lên,

"Em biết anh chỉ mê cơ thể em thôi."

Vừa trở về nhà, đặt hành lý xuống, Tạ Tây Hoa không nói một lời liền bế y lên, ném y lên ghế sofa. Trần Diệp cảm giác như toàn bộ quần áo mình sắp bị xé toạt, thở hổn hển nói:

"Đợi em tắm trước đã."

Anh tắm giúp em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!