Chương 47: Phong là tên đại ngốc ahiii

Chuyện gì thế này? Một Tiểu Kì luôn dương dương tự đại mà cũng có lúc tỏ ra hối lỗi như vậy sao. Cô ngồi khép mình lại, hai bàn tay siết chặt vào nhau, đầu cúi gầm xuống không dám nhìn thẳng cậu mà chỉ dám phụng phịu hai tiếng "xin lỗi".

Thật giống chú mèo ăn vụng bị bắt gặp. Không hiểu sao cậu lại thích Kì như thế này, chỉ muốn ôm chú mèo vào lòng dỗ dành, yêu thương.

Khụ, cậu khẽ lắc đầu xua đi cái ý định vừa mới chớp nở trong đầu đó. Bởi vì trước mặt cậu là Kì, một bạn gái chứ không phải là một chú mèo. Cậu không thể xúc phạm cô như vậy được.

- Được rồi, lần sau nếu bận việc thì cứ nói với tớ. Đừng dựng chuyện để lừa tớ như vậy nữa.

- Vậy mình làm hòa nha!

Kì vẫn không dám ngước nhìn Phong.

Phong mỉm cười. Coi bộ cậu ta đã hối lỗi. Cậu cũng chẳng muốn chấp nhất mấy chuyện này.

- Ừ. Hòa.

- Hahaha... tớ biết là cậu không thể giận tớ được mà.

Bất ngờ, Kì ngẩng đầu lên, cười thích chí. Phong đơ người, hình như cậu ngửi được mùi lừa bịp đâu đây.

- Tiểu Kì!!!!

Mọi chuyện đã sáng rõ. Kì dựng cảnh trong rừng là để Phong tức giận mà không thèm tìm cô để cô có thời gian đi làm thêm. Bây giờ cô lại vờ tỏ ra ăn năn để Phong không giận nữa, cốt là để sáng mai cậu đến đón và mang bữa sáng cho cô.

- Đau! Thả tớ ra!

Phong vẫn giữ hai bàn tay ép chặt hai má Kì, thiếu điều chỉ muốn ép chết cô, miệng gầm từng tiếng:

- Tiểu Kì, nếu cậu còn lừa gạt tớ thì đừng có trách!

- Được, được. Tớ không lừa cậu nữa là được chứ gì. Thả tớ ra, đau quá.

- Thất thế, cô đành xuống nước.

Lúc này, Phong mới miễn cưỡng buông Kì ra. Cảm giác hai bàn tay Phong nới lỏng ra, Kì vụt lách khỏi bàn tay Phật tổ, chạy khỏi ghế đá. Đến chỗ cách đó chừng chục mét, cô mới dám quay lại, làm bộ mặt trêu tức:

- Lè, cậu bị lừa rồi.

- Nói rồi chạy mất hút.

Phong giận xanh mặt. Nhất định cậu phải trừng trị cô nàng này!

*****

- Thưa bác, cháu đến rủ Tiểu Kì đi học.

- Cháu ngồi đợi một chút. Nó còn ngủ ở trên phòng. Để bác lên gọi nó dậy...

- Dạ.

Cậu ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách đợi và nhanh chóng xanh mặt vì màn lay con gái dậy của bà Trương.

- Tiểu Kì, dậy đi con, trễ học rồi kìa.

Im lặng.

- Tiểu Kì...

Giọng bà vẫn trầm ấm, đúng chất một người mẹ hiền thương con. Nhưng con người đang nằm trên giường vẫn không động đậy gì. Gương mặt bà tối sầm lại, chuẩn bị cho một tiếng thét ra lửa cuối cùng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!