Chương 25: Tớ muốn ăn kem

Á!

Phong bị tiếng hét thất thanh mà sực tỉnh, miệng lắp bắp:

- Có chuyện gì vậy?

- Chết tiệt, cậu đang làm cái gì ở đây thế hả?

- Ơ... – Phong cố lục lọi lại kí ức. – À, tớ đến lấy vở về chép hộ cho cậu...

- Rồi sao không về, ở đây làm gì?

- Cô bạn lúc trưa hình như khóa cửa rồi, không ra được.

Hả? Khóa cửa? Cậu ta lại bày trò gì nữa đây trời. Để kiểm chứng lời Phong nói, Tiểu Kì bước tới cánh cửa xoay xoay tay cầm nhưng mãi mà cánh cửa vẫn không xi nhê gì.

Chết tiệt, khóa thật rồi. Nhưng cái trò cỏn con này sao qua mặt được Kì, cô vung chân đá một phát, cánh cửa đã bật ra nhưng...

- Á!

Miệng vết mổ vì cú đá mà hở ra, máu cũng ứa ra làm vết máu khô trên áo lúc trưa bỗng chốc nhuốm thêm đỏ. Phong thấy vậy, hốt hoảng chạy đến hỏi han:

- Cậu có sao không?

Nhưng Tiểu Kì lại dùng tay đẩy khuôn mặt cậu ra như lo sợ cái gì đó.

- Tránh ra. Kinh quá!

Phong vẫn không hiểu gì cả, đứng ngay ra. Vừa đau, vừa bực, Tiểu Kì cố hét lên:

- Còn đứng ngây đó? Làm ơn đi rửa cái mặt kinh tởm đó đi rồi lấy băng bông hộ... ây...

Tiểu Kì nhăn mặt, tay vẫn còn ôm bụng. Phong thì cứ như cái máy, răm rắp nghe theo.

Bước vào nhà vệ sinh với một tâm trạng vô cùng hỗn loạn. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Từ lúc bị giật mình bởi tiếng hét của Kì thì mọi chuyện diễn ra nhanh tới mức cậu không kịp hiểu gì hết. Thật đau đầu.

Cậu cuối xuống bồn rửa tay, vặn nước ra để rửa mặt nhưng khi tay chạm được vào mặt thì cậu cảm thấy có chút lạ lạ, hình như có cái gì dính trên mặt nhờn nhờn.

Ngửa mặt lên soi gương, không thấy gì cả vì không mặt lúc này đã lấm tấm nước. Cậu mơ hồ nhớ lại những điều Kì nói lúc nãy "khuôn mặt kinh tởm" rồi tự hỏi: có cái gì dính trên mặt mình thật sao?

Cùng lúc đó, Tiểu Kì mặc dù rất đau nhưng vẫn cố bước đến bàn học. Từ lúc nhìn thấy cảnh tưởng "mất thẩm mĩ" đó, cô thực sự bị sốc, ai ngờ một nam sinh 17 tuổi rồi mà ngủ còn chảy ke.

Không thể chấp nhận được. Tại sao lại để cô chứng kiến đó cơ chứ vì cô có một tật là rất sợ bẩn nhưng oái oăm sao luôn phải tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu, đại loại như những lần đến biệt thự hoang tìm bọn chúng.

Cuốn vở vẫn còn đang được mở trên bàn cùng với một vũng nước sềnh sệt. Tiểu Kì nhắm mắt lại. Eo ơi, khiếp!

Nhưng cô cần phải kiểm tra xem đó là vở của ai nên bắt buộc phải mở mắt ra xem nhưng con mắt chỉ mở ti hí, mũi thì bịt kín lại. Cánh tay từ từ tiến đến cuốn vở, Tiểu Kì khéo léo tránh vũng nước để lật xem nhãn vở thì...

- Á!

Phong đang trong nhà vệ sinh, nghe tiếng hét của Kì thì chạy vội lên. Vừa mở cửa vào, cậu đã buộc miệng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Tiểu Kì vì âm thanh quen thuộc mà hai mắt mở ra, thấy người trước mặt là Phong thì cơn giận lại bốc lên:

- Cái tên chết tiệt. Cậu còn dám hỏi nữa à? Nhìn xem cái thành quả của cậu kia.

Nói rồi một tay chỉ về cuốn tập trên bàn. Phong theo hướng bàn tay mà nhìn rồi bỗng chốc hóa đá. Đó là... Là mình làm sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!