Đồng Nghi chậm rãi bước từng bước chân.
Bàn tay cô mò mẫm trên bờ tường, đôi mắt thì liếc ngang liếc dọc, bộ dạng lúc này chẳng khác nào ăn trộm.
Chỉ còn một bước nữa thôi là đến địa điểm an toàn, cô định nhảy bổ qua thì đầu trúng mạnh vào ngực của người nọ.
Đồng Nghi hốt hoảng, tuy không đau, nhưng vẫn cố tình ôm trán rên lên:Ui daa, đau quá a~
Người nọ phì cười, cái dáng cao lớn kia bỗng cúi xuống đối mắt với cô, khướt từ sự ăn vạ:
"Ây cha, vết thương lớn nhở, coi bộ em có vẻ đau lắm"
Nghe đến giọng nói trầm ấm quen thuộc, cô ngước lên:
"A, đại thiếu gia, là anh à?"
"Không thì, em nghĩ là ai?"
"À, không không, tôi không nghĩ là ai hết"
Nhật Hoàng đứng thẳng người, đưa mắt nhìn xung quanh:
"Em đang trốn ai sao? Nhật Khánh hả?"
Cô giật nảy người, xua xua tay:
"Đâu có, mắc gì tôi phải trốn anh ta"
Bỗng dưng anh ghé sát tai cô, nói khẽ:
"Yên tâm, nhị thiếu gia đã ra ngoài từ sớm rồi"
Cô đỏ mặt, lùi về sau:
"Tôi... tôi đã nói là tôi không trốn mà.... nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi làm việc"
Cô bước nhanh qua người anh.
Khoan đã
"Đại thiếu gia còn gì căn dặn hả?"
"Công việc mới này thế nào? Nhật Khánh có làm khó em không?"
Tên ba trợn đó muốn giết cô thì có tính là làm khó không? Hay là cô xin sự giúp đỡ của đại thiếu gia nhỉ, biết đâu sự hiền hòa của anh sẽ thu phục được con hổ chúa đó.
Cơ mà hai người là anh em, khác nào cùng một guộc với nhau, suy đi tính lại vẫn không nên.
"Dạ không, nhị thiếu gia đối xử rất tốt với tôi"
Vậy được rồi
[.]
Ánh sáng lập lòe quen thuộc lại xuất hiện, đưa tầm nhìn mơ hồ ảo ảnh.
Một Nhật Khánh bay giữa không trung, bao vây hắn là mớ hỗn tạp kéo dài không rõ hình hài.
Hắn muốn vươn tay chạm đến chúng, nhưng dường như cả cơ thể đã tách rời với linh hồn, không thể cử động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!