Đặt tờ giấy đã được đóng phong bì gọn gàng xuống bàn viện trưởng. Bảo Minh không nói một lời, cậu chỉ lẵng lặng chờ đợi ông mở ra xem.
Hàng chân mày ông nhíu lại như sắp đụng vào nhau:"Cậu đang nghĩ gì trong đầu vậy hả? Đơn xin nghỉ việc là sao?"
"Xin viện trưởng hãy chấp nhận yêu cầu của tôi!"
Viện trưởng xoa xoa thái dương, ông thật không muốn chút nào:"Bảo Minh, tôi không biết lí do là vì sao, nhưng mà cậu phải suy nghĩ cho thật kĩ. Cậu đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, mọi việc đều thuận lợi, bỏ lỡ như vậy, rất tiếc!"
Cậu lặng thinh, chỉ biết gật đầu rồi quay gót rời khỏi.
Sau ngày hôm đó không một ai biết về tin tức cậu. Trâm Anh như không còn sức sống, cô di chân đến khoa nội, tìm gặp Hải Yến.
"Cậu ấy đi rồi!"_Cô ta thản nhiên trả lời, không bận tâm đến cảm xúc của cô.
"Đi đâu?"
Yến dừng công việc dở dang, quay sang đối diện cô:"Cô cần biết để làm gì? Vốn dĩ cô và cậu ấy đâu có mối quan hệ nào? Cô biết lí do vì sao cậu ấy rời đi không? Chính là vì cô đó!"
Trâm Anh quay cuồng, thần trí hỗn loạn:"Nói gì? Ý cậu là sao?"
"Đừng có đi tìm nữa, vô ích thôi, một người tìm một người trốn, cả đời cũng sẽ chẳng thể tìm ra!!"
Trốn? Ý Hải Yến là cậu đang trốn tránh cô? Là vì sao?
Là cô phiền phức níu kéo tình cảm với cậu?
Là cô một mực cho rằng bạn họ có thể quay lại như lúc trước?
Hay là tại vì cậu biết cô có bạn trai nên cố tình lãng tránh không muốn chen vào? Vậy thì Trâm Anh lại càng phải gặp bằng được cậu, phải giải thích cho cậu biết thực ra người cô yêu là cậu, người mà cô không thể rời xa là cậu, ngừoi mà cô mãi mãi muốn ở bên cạnh vẫn chỉ là cậu.
Tâm trí không còn tỉnh táo, Trâm Anh ngồi thụp xuống sàn khóc ngon lành trước mặt tình địch.
Cô phải tìm người ở đâu đây?
...
Kể từ ngày đó, cuộc sống của cô chỉ quanh quẩn bên bệnh viện, cuộc phẫu thuật, bệnh nhân. Hôm qua, hôm nay, ngày mai... đã ăn gì chưa? Cô cũng không nhớ nữa!
Cô chia tay Khánh Đăng.
Anh hỏi:"Tại sao?"
"Tớ xin lỗi, cậu không thể ở bên một người có nhiều kí ức như tớ được!"
"Tớ đã nói tớ sẽ bao dung, sẽ chấp nhận mọi thứ cơ mà!"
"Cậu sẽ bao dung khi trong trái tim tớ có một người khác hay không? Cậu sẽ chấp nhận khi tớ chỉ xem cậu là người thay thế, dùng cậu chỉ để lắp đầy khoảng trống của ai đó hay không?!"_Trâm Anh nói như hét lên. Cô tàn nhẫn quá, cô đang làm cái gì thế này, trái tim tổn thương chính mình được rồi, cớ gì lại lôi cả người khác vô.
Khánh Đăng ngơ ngác, anh không cho cô câu trả lời. Trong lòng cô thực chất có ai? Người đó như thế nào mà có thể chiếm lĩnh cả trái tim, khiến cô thương đến mức sâu đậm như vậy?
Anh biết. Lí do thật sự khiến cô chia tay. Vì cô không có linh hồn. Anh hiểu cô rất cố gắng để yêu anh, nhưng đôi mắt không lừa được người, cô không có trái tim, cũng không có linh hồn, chừng nào cô còn chưa tìm lại được chúng thì chừng đó cô mãi mãi không thể yêu bất cứ người con trai nào khác!
"Mỗi ngày tớ đều chỉ trích bản thân, tại sao không thể trở thành người cậu thích!"
"Là lỗi của tớ... xin lỗi...!"_Trâm Anh nhẹ nhàng nhả ra tiếng thở dài, tâm can rối loạn, cô quay người bước đi.....
Nửa năm trôi qua, Trâm Anh đã thôi tìm tung tích Bảo Minh. Cô đã tin cậu thật sự đã đi khỏi thế giới của cô, thật sự đã không trở về nữa.
Cuộc sống không người đó yên tĩnh mà trôi qua, vô vị nhàm chán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!