Chương 69: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)

Khi một khuôn mặt người khổng lồ xuất hiện trên bầu trời và đôi mắt của khuôn mặt đó nhắm lại thì đó là lúc mọi người xếp hàng để được tiêm.

Đương nhiên Chu Lạc Nhiên biết câu nói này nghe có vẻ kỳ quái, nhưng đó chính là quy luật ở vùng đất hỗn loạn này.

Đang đứng trước mặt cậu ta là một người đàn ông trần truồng, nhưng cũng không hoàn toàn trần truồng. Trên da của ông ta dán những mảnh gương nhỏ.

Các mảnh gương được ghép lại với nhau, thỉnh thoảng, các cạnh sắc nhọn của những mảnh gương kia lại đâm vào da của ông ta, khiến máu chảy ròng ròng— Mà những mảnh gương trên người ông ta toàn là máu.

Chu Lạc Nhiên nhìn thấy trong một tấm gương màu đỏ kia có hàng ngàn bộ dáng của mình.

Hai mắt đỏ tươi, sắc mặt vàng như nến, tóc rối bù xù, khóe miệng chảy nước miếng đến tận ngực mà cũng không lau đi… Giống như một bệnh nhân suy sụp tinh thần hoàn toàn.

Cậu ta vẫn mặc đồng phục của Thánh Tâm, nhưng đồng phục đã trở nên rách nát rồi. Cậu ta không biết mình đã ở đây bao lâu, cũng không biết mình đã được "Điều trị" bao nhiêu lần, nhưng số kim tiêm mà cậu ta tích lũy được đã hơn 100 cái rồi.

Cậu ta dường như đã thích ứng với cuộc sống ở đây, chết lặng mà hành động theo những người kỳ quái ở đây, sau đó cậu ta lại trở lại căn phòng màu trắng thuộc về mình.

Lúc này, người đàn ông gương quay đầu lại nhìn cậu ta: "Cậu nhìn xem, sắp tốt hơn rồi!"

Lúc ông ta vặn vẹo cơ thể, những chiếc gương lại cắt rách da ông ta, máu tươi chảy ồ ồ, nhưng ông ta dường như không hề hay biết.

"Cái gì? Ông nói cái gì?" Chu Lạc Nhiên ngơ ngác.

"Tôi nói, bây giờ cậu tốt hơn nhiều so với lúc mới đến rồi đó." Người đàn ông gương cười he he.

"Thật à? Vậy thì tốt…" Cậu ta cũng ngây ngô cười.

Đột nhiên, cậu ta nghe thấy trên bầu trời vang lên giọng nói dịu dàng của một cô gái: "Chu Lạc Nhiên, cậu có biết mình ghê tởm như thế nào không?"

"Cậu biến thành như thế này, tôi thật sự rất vui vẻ và nhẹ nhõm."

"Khi nào cậu mới chết? Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ đến mức muốn chết của bố mẹ cậu."

"Thật ra bọn họ cũng đang giả vờ mà thôi. Bọn họ không quan tâm đến cậu đâu. Nếu không thì đã không để cậu lại một mình trên đảo rồi."

"Trên thế giới này, chẳng có ai quan tâm cậu đâu."

"Không có ai quan tâm cậu…"

Lại nữa rồi, giọng nói này lại đến nữa rồi!

Câu ta bịt lỗ tai lại, cả người phát run, ánh mắt đỏ ngầu, thì thào:

"Đừng nói nữa. Cầu xin cậu đừng nói nữa… Những gì cậu nói đều không phải sự thật… Hu hu hu, xin cậu đừng nói nữa…"

Nhưng cho dù làm như thế nào— Cho dù có đánh vào đầu, hay thậm chí làm lỗ tai mình chảy máu— Thì giọng nói kia vẫn có thể chuẩn xác mà truyền vào đầu cậu ta!

"Chu Lạc Nhiên, cậu thật sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm."

Cậu ta sụp đổ kêu to: "Đừng nói nữa… Tôi rất khó chịu, cậu câm miệng lại đi! Câm miệng! Tôi cầu xin cậu…"

Mọi người trong hàng đều vui mừng nhìn cậu ta, xì xào bàn tán:

"Cậu ta hiện tại thật có sức sống."

"Thuốc của bác sĩ rất có tác dụng."

"Không tồi. Cậu ta có vẻ sắp khỏi rồi."

Hàng người chầm chậm nhúc nhích. Rốt cuộc cũng đến lượt cậu ta, lại gặp được con heo khổng lồ kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!