Chương 6: (Vô Đề)

An Hòa Dật ngự kiếm trở về Tàng Ý Sơn, nhưng giữa đường lại bị Hoa Hướng Nhiên chặn lại.

Trông Hoa Hướng Nhiên có vẻ sốt ruột, "Sư đệ, huynh có việc phải đi ra ngoài mấy hôm, đệ giúp ta đưa cái này đến Điểm Tinh Tông nhé?" Hoa Hướng Nhiên đưa cho y một cái hộp hình vuông.

"Được." An Hòa Dật cầm lấy bỏ vào túi.

Ngự kiếm bay qua núi non trập trùng của Duyên Sinh Tông, cũng không biết vì sao mà Duyên Sinh Tông lại thích trồng nhiều cây trúc đào như vậy. An Hòa Dật ngự kiếm bay qua phía trên rặng cây luôn cảm thấy tinh thần không yên.

Trước cửa Điểm Tinh Tông có 500 bậc thang. Người dưới Trúc Cơ(*) chỉ có thể bước từng bậc thang để lên núi. Lúc trước sư phụ An Hòa Dật cũng đưa y qua đây giẫm từng bậc thang, mạnh mẽ giẫm sạch tâm ma của y.

(*cấp độ tu hành thứ 2 theo thiết lập truyện)

Hôm nay có vẻ đông vui nhộn nhịp phết, có không ít người đang bò trên đó. Xem ra công tác rèn luyện đệ tử mới thu nhận của Điểm Tinh Tông đã bắt đầu rồi.

An Hòa Dật đứng trên kiếm nhìn xuống, tâm trạng là lạ khó mà tả được thành lời.

Bay lên thẳng một đường, cuối cùng An Hòa Dật gặp được Ngu Văn Tinh. Y nhận ra bên cạnh đối phương có một thanh niên vóc người cao lớn, mày sắc như kiếm. An Hòa Dật đừng từ xa nhìn qua, đối diện với đôi mắt đen thâm thúy sắc bén của thanh niến đó, không khỏi cảm thấy hơi hoảng hốt.

Khí thế của người này mạnh thật.

Ngu Văn Tinh nhận ra là An Hòa Dật, thả lỏng gương mặt, chào hỏi từ phía xa. An Hòa Dật có tâm đáp lại, ngự kiếm vững vàng hạ xuống trước mặt Ngu Văn Tinh.

"Hòa Mặc đạo trưởng." An Hòa Dật giơ tay hành lễ.

"Đàm... Đàm Ngọc đạo trưởng." Ngu Văn Tinh có vẻ như bị ngạc nhiên, giật bắn mình, vội vàng đáp lễ.

Dáng vẻ giống như vừa bị ai ép buộc vậy, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nữa?

Trong lòng An Hòa Dật thầm nghi hoặc.

Hiện tại đang có người ở đây, An Hòa Dật cũng không tiện dò hỏi, chỉ đành phải nói ra lí do mình tới, "Ta phụng theo lệnh của sư huynh đến đây giao đồ cho Tông chủ."

"Ta đi với ngươi!" Ngu Văn Tinh nhanh miệng đáp, quay sang nói với thanh niên bên cạnh, hơi run rẩy, "Cảnh Thước, sư tôn đi với Đàm Ngọc đạo trưởng một chuyến, ngươi ngồi đây chờ một lát nhé."

Thanh niên đứng lên, giọng điệu lãnh đạm, đưa tay lên hành lễ, "Cung tiễn hai vị sư tôn."

Động tác tuy lịch sự nhưng sắc mặt thì tối sầm, như thể muốn tiễn người xuống phủ Diêm Vương vậy.

An Hòa Dật quay sang nhìn Ngu Văn Tinh, thấy y chỉ biết thất thần gật đầu, túm lấy An Hòa Dật chạy ra ngoài.

Trông y như một bé thỏ trắng bị dọa sợ.

Ngu Văn Tinh bay một quãng đường rất xa cuối cùng cũng như đã trút được một gánh nặng, thở hắt ra. An Hòa Dật thấy thế thì có hơi tò mò, "Người vừa rồi là ——"

"Đồ đệ của ta." An Hòa Dật quay lưng về phía Ngu Văn Tinh nên không thấy được biểu cảm của đối phương, nhưng có thể nghe ra giọng y đặc sệt cảm giác sợ hãi.

"Khí thế có vẻ rất mạnh ha." An Hòa Dật nhớ lại đôi mắt lạnh lẽo kia, không khỏi đồng cảm với Ngu Văn Tinh.

"Thật đáng sợ, thật đáng sợ." Tiếng lẩm bẩm của Ngu Văn Tinh vang bên tai. An Hòa Dật thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hoảng sợ của đối phương.

An Hòa Dật lựa lời an ủi: "Dù sao hắn cũng là đồ đệ của ngươi, hơn nữa còn thấp hơn ngươi một lứa, không cần phải lo lắng thế đâu."

Tuy nhiên, điều khiến An Hòa Dật lo lắng hơn nữa chính là việc người kia thoạt nhìn có vẻ có tư chất không tồi, ở bên cạnh làm người dưới trướng Ngu Văn Tinh, có chịu nghe lời không ấy chứ? Cứ đà này, về sau chẳng biết hoàn cảnh của Ngu Văn Tinh sẽ còn lúng túng xấu hổ đến cỡ nào nữa.

Nhưng hiện tại Ngu Văn Tinh cứ tránh tên đó như tránh rắn rết, nói không chừng cũng là chuyện tốt với Ngu Văn Tinh.

An Hòa Dật đưa đồ xong, Tông chủ Điểm Tinh Tông mời y ở lại để thết đãi. An Hòa Dật thì muốn về Tông phái nên đã uyển chuyển từ chối Tông chủ.

Ngu Văn Tinh đưa tiễn y bằng vẻ mặt đầy đau khổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!