Chương 38: (Vô Đề)

Phần 38

Dưới hàng phượng rũ bóng mát trên lối đi nội bộ Bộ quốc phòng. Một người phụ nữ dáng người tuyệt đẹp lặng lẽ đi hướng ra cổng. Thùy Vy vẫn xinh đẹp rực rỡ, nhưng sắc mặt nàng tái nhợt yếu ớt. Đôi mắt đẹp đã trũng sâu hốc hác. Hai đêm nay nàng không ngủ được dù một chút. Giấc mơ kinh hoàng kia càng ngày càng đáng sợ. Đáng sợ đến mức nàng không dám ngủ, thậm chí nhắm mắt lại cũng làm nàng sợ hãi.

Sáng nay, Thùy Vy đã tự mình đến tìm Giáo sư Định. Không đi chung với Ngạo Thiên, nàng phải đi qua tầng tầng lớp lớp cửa mới được gặp ông. Và giờ đây, nàng đã hiểu ra nhiều chuyện. Hành động bất thường của Ngạo Thiên trong đêm đó… là vì nàng. Vậy còn chuyện của hắn và Huyền Như thì sao? Cũng là vì nàng sao? Trong đầu Thùy Vy ngổn ngang những câu hỏi.

Đột nhiên điện thoại reo vang. Thùy Vy dừng lại, nhấc máy.

– Anh Peter…

"Em đang ở đâu vậy?!"

– Em… – Thùy Vy nói địa chỉ của mình.

"Đợi anh năm phút… Anh sẽ đón em…"

Năm phút sau, chiếc Hummer đen bóng của Peter Hoàng đỗ lại trước cổng Bộ Quốc Phòng.

– Anh ở gần đây sao?! – Vừa lên xe, Thùy Vy đã hỏi.

– À… Tình cờ đi ngang qua thôi…

Peter Hoàng không nói rằng hắn biết vị trí của Thùy Vy do Ngạo Thiên báo. Giáo sư Định đã gọi điện cho Ngạo Thiên và thông báo kết quả bệnh tình không mấy khả quan của Thùy Vy. Peter Hoàng lo lắng nhìn vẻ hốc hác mệt mỏi của Thùy Vy. Hắn thấy mình đã làm đúng… chỉ có Ngạo Thiên mới trả lại sức sống cho Thùy Vy.

– Anh chở em đi đâu vậy?! – Thùy Vy nhìn quanh, hỏi.

Peter Hoàng không trả lời, lại quay sang hỏi Thùy Vy:

– Em có tin tưởng anh không?

– Có thì thế nào? Không thì thế nào? – Thùy Vy mỉm cười nhẹ nhàng hỏi vặn.

– Có thì đừng hỏi nữa. Còn không thì anh đưa em về nhà. – Peter Hoàng nhúng vai.

– Bí ẩn như vậy… – Thùy Vy bĩu môi. – Xem như em chấp nhận đi theo anh đi… vì em rất tò mò.

Chiếc Hummer lao vút về hướng Đông thành phố, cảnh vật xung quanh trôi qua vùn vụt. Lên đến cao tốc, Thùy Vy nhìn sang Peter Hoàng… Nàng đã đoán ra hắn chở nàng đi đâu. Nhưng nàng có cần phải đề phòng hắn không? Nếu hai hôm trước Peter Hoàng không bỏ về, thì hiện giờ nàng đã trở thành tình nhân của hắn. Dù không muốn, nhưng tâm trí Thùy Vy đang ngầm so sánh giữa Ngạo Thiên và Peter Hoàng.

Ngạo Thiên như một thùng thuốc nổ, hừng hực, mạnh mẽ, nóng bỏng… Đi với Ngạo Thiên, Thùy Vy thấy mình thật ỷ lại, nhỏ bé. Còn cảm giác bên cạnh Peter Hoàng lại hoàn toàn khác. Yên bình, đằm thắm, nhẹ nhàng. Có lẽ nàng cần một người đàn ông chính chắn vững chắc như Peter Hoàng để không còn khổ sở đau đớn nữa?!

Hơn tiếng đồng hồ sau, hai người đã đến bãi Thùy Vân – Vũng tàu. Chiếc Hummer chậm rãi chạy lên một con đường nhỏ dẫn thẳng lên núi. Sau vài khúc cua cùi chỏ, trước mặt hai người hiện ra hiện ra một căn biệt thự. Không quá to lớn nhưng kết hợp giữa gạch đỏ và gỗ thiên nhiên của kiến trúc Châu Âu thế kỷ 18, ngay lập tức mang đến cho Thùy Vy một cảm giác ấm áp. Cánh cổng tự động mở ra theo điều khiển trong xe của Peter Hoàng.

Chiếc Hummer chậm rãi tiến vào sân, đỗ lại.

– Nơi này của anh? – Thùy Vy hỏi.

– Ừ… – Peter Hoàng đi xuống, lịch sự mở cửa cho Thùy Vy.

– Tối nay chúng ta ở đây… Mai về được không?! À… Ý anh là ở đây có nhiều phòng lắm… Em không cần e ngại…

– Em không ngại đâu… – Thùy Vy bất giác thấy mặt mình hơi nóng.

Peter Hoàng dẫn Thùy Vy đi lên lầu trên. Phía trước hai người là một ban công rộng thênh thang nhìn ra biển. Giữa ban công là một cái hồ bơi chân mây – tầm nhìn kéo dài đến cuối chân trời. Peter Hoàng nhẹ nhàng áp sát từ sau lưng Thùy Vy, nhìn chiếc cổ trắng nõn tuyệt đẹp của nàng. Đứng trước mênh mông trời và biển, với một người phụ nữ đẹp trong vòng tay, Peter Hoàng không kềm chế được cúi xuống hôn nhẹ lên cổ nàng.

Thùy Vy lại không né tránh, nàng nhắm mắt đầu hơi nghiêng, đôi môi đỏ hồng hé mở đón lấy nụ hôn của hắn. Chiếc lưỡi nhỏ bé của nàng chủ động tìm đến hắn. Một mùi hương thơm ngát ngọt lịm làm Peter say mê. Nụ hôn này khác xa nụ hôn đầu tiên của hắn và Thùy Vy. Không chút gượng ép, không chút men rượu… Trái tim Peter Hoàng rung động. Lần đầu tiên rung động trong suốt bao nhiêu năm chai cứng.

Thùy Vy quay lại choàng qua cổ Peter Hoàng. Đôi môi mềm mại của nàng áp chặt lên miệng hắn. Hàm ria mép trau chuốt gọn gàng của hắn cọ sát lên làn da mịn màn của nàng, một cảm giác gai gai cưng cứng kì lạ. Không trỡn nhẵn mềm mại như Ngạo Thiên. Lưỡi Peter ấm áp, nhẹ nhàng cuốn lấy nàng. Không còn hương vị thuốc lá và sự cuồng nhiệt cháy bỏng của một người đã đi xa. Cơ thể mềm mại của Thùy Vy dán chặt vào Peter Hoàng.

Nàng thoáng đỏ mặt, cảm nhận một vật gì đó cưng cứng bên dưới đang cấn lên bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!