Phần 20
Ngạo Thiên cùng Trung Nghĩa cùng bước đến hai tấm bảng. Thùy Vy và tất cả mọi người cùng im lặng theo dõi. Trung Nghĩa bắt đầu đọc và viết. Còn Ngạo Thiên lại dừng sững, bối rối.
– Xin hỏi… Không có đề tiếng Việt à? – Ngạo Thiên hỏi thầy Phước.
– Sao?! Đây là đề thi quốc tế… Chỉ có tiếng Anh thôi. – Thầy Phước nhún vai.
Dĩ nhiên thầy Phước biết mình đang làm khó Ngạo Thiên. Ông vừa muốn tạo cảm tình với Hiệu trưởng mới, vừa muốn đè xẹp vẻ ngạo mạn của thằng nhóc này. Nhưng người ta biết cũng không trách được ông, đề toán tiếng Anh cũng không có bao nhiêu thuật ngữ… Tất cả dân thi toán quốc tế dù không giỏi ngoại ngữ, cũng thuộc nằm lòng.
– Như thế là không công bằng… Đây là thi toán không phải thi ngoại ngữ… – Thùy Vy bước ra.
– Cô muốn sao đây?! – Thầy Phước nhún vai.
– Tôi sẽ dịch cho em ấy. – Thùy Vy bước đến. – Nhưng phải chọn câu khác và bắt đầu lại từ đầu.
Thùy Vy lo lắng nhìn phía bên kia Trung Nghĩa đang viết liên tục, không nói một lời.
– Không cần. Cô cứ dịch cho em. – Ngạo Thiên nói.
Thùy Vy thoáng chần chừ rồi mím môi đọc nhanh. Nhìn lướt qua đề toán nàng cũng toát mồ hôi.
"Đây là một đề lượng giác… Giả sử…"
Ngạo Thiên vừa nghe vừa bắt đầu. Khác với Trung Nghĩa, hắn không viết gì nhiều những con số, mà vẽ liên tục những hình tam giác chồng lên nhau. Đến Thùy Vy cũng ấp úng mấy lần vì bị phân tâm theo dõi hắn. Nàng dứt khoát cúi đầu xuống, không nhìn nữa… Tiếp tục đọc, giọng đều đều không nhanh không chậm.
Cả trường im phăng phắc. Cả ngàn học sinh, hơn ba chục giáo viên đều im lặng không phát ra một tiếng động. Toàn trường như chết lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên tấm bảng trắng của Ngạo Thiên. Dáng người hắn cao lớn, áo trắng gọn gàng trong quần jean xanh mạnh khỏe. Mái tóc hắn bay bay bồng bềnh như sóng nước. Hai mắt sáng ngời tập trung cao độ.
Ngạo Thiên lại không giống đang giải toán, mà như một họa sĩ xuất thần. Thùy Vy đọc xong, im lặng đứng bên cạnh. Đôi mắt nàng cũng ngẩn ngơ nhìn hắn. Giờ phút này, không có một cuộc thi nào đang diễn ra, không có ngàn học sinh bên dưới. Chỉ có gương mặt sáng bừng nam tính, chỉ có giọt mồ hôi đang chảy dài trên trán hắn đang chảy dài xuống mắt. Thùy Vy vô thức đưa tay áo lau lấy giọt mồ hôi ấy.
Ngạo Thiên quay sang nhìn Thùy Vy, nhoẻn miệng cười, nói nhỏ:
– Xong rồi.
– Xong? – Thùy Vy còn ngơ ngơ, chợt hét lên. – Xong rồi… Ngạo Thiên xong rồi.
– Hả?!
– Sao?!
– Không thể nào?!
Tất cả mọi người như bừng tỉnh, thét gào. Bắt đầu sau, lại xong trước. Đây là điều không thể. Trung Nghĩa bên kia mím môi, tay cũng run lên. Ngạo Thiên dắt Thùy Vy lùi lại. Nàng cũng không để ý hắn đang nắm tay mình. Cả trường sôi trào nhao nhao tràn lên sát bục giáo viên, ánh mắt ai cũng nhìn chằm chằm vào tấm bảng trắng đầy hình vẽ chi chít những con số nhỏ. Bên dưới một con số lớn, gạch đít đậm nét.
Thầy Phước bước lại, hàng lông mày nhíu chặt. Tay ông run run cầm cuốn đáp án, dò đi dò lại.
– Tuy kết quả đúng. Nhưng tôi muốn biết cách cậu giải thế nào? – Thầy Phước nói. – Nếu cậu không giải thích được… Kết quả này không được công nhận.
– Dĩ nhiên là tôi giải thích được. – Ngạo Thiên ung dung. – Nhưng thầy nói xem… Chúng ta có nên đợi thầy Trung Nghĩa giải xong đã phải không?
– Phải phải… Giải thích thì đi mách nước cho Hiệu trưởng à… – Giọng thằng Tuân vang vọng cả trường.
Thầy Phước đuối lý, im lặng. Cả trường lại chuyển sang chú ý Trung Nghĩa. Anh ta mặt đầy mồ hôi còn đâu vẻ đạo mạo ung dung như vừa rồi. Tiếng rầm rì bàn tán mỗi lúc một lớn.
"Một".
"Hai".
"Ba".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!