Đắm chìm trong thế giới Lam Ngân Thảo, Đường Vũ Lân phảng phất nghe được rất nhiều âm thanh, những âm thanh này rất nhỏ, vụn vặt, nhưng không chỗ nào không có mặt.
Lam Ngân Thảo có sinh mệnh lực ngoan cường, chúng là thực vật có số lượng khổng lồ nhất, kiên cường tồn tại nghìn vạn năm.
Thời đại hồn thú, đều đã gần như diệt sạch, nhưng Lam Ngân Thảo vẫn như mấy vạn năm trước, che lấp đất trời.
Nhàn nhạt hiện ra, để cho Đường Vũ Lân mơ hồ cảm giác được trong không khí có một chút thật nhỏ tồn tại lặng yên không tiếng động tràn vào thân thể của chính mình, dung nhập vào mình. Hồn lực bên trong còn vài phần hơi yêu, phần này dung hợp không nhanh, cũng không có bao nhiều. Nhưng nó có thể cảm giác được, khả năng dung hợp của hồn lực bản thân từ từ tăng lên. Dù cho chỉ là tăng từng chút từng chút, nhưng lại hết sức ổn định mà duy trì liên tục.
Không biết qua bao lâu thời gian, Đường Vũ Lân rất tự nhiên lại suy tưởng trong trạng thái tỉnh táo, toàn thân có gì đó nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác dường như là bị vô số Lam Ngân Thảo bao vây lấy.
Lúc này, hắn giật mình, bởi vì hắn liếc mắt thấy ngồi ở trước mặt mình cách đó không xa là ba ba.
- Ba ba, sao người lại trở về sớm vậy?
Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn Đường Tư Nhiên.
Đường Tư Nhiên mỉm cười nói:
- Không còn sớm, trời đã tối rồi. Ngươi đã học được minh tưởng sao? Xem ra, Hồng Sơn học viện dạy học tương đối khá đấy
Đường Vũ Lân hưng phấn nói:
- Đúng vậy! Con hình như đã biết gì đó. Ba ba, con mới vừa cảm giác được hình như có cái gì thật nhỏ ồ ạt dung nhập vào trong thân thể con, sau đó hồn lực con được tăng cường, đây coi như là học được minh tưởng sao?
Đường Tư Nhiên trong lòng suy nghĩ, chỉ một ngày đã nắm giữ minh tưởng? Vũ Lân đang nói đến loại trạng thái này, chính xác là nó, mình đã từng muốn cảm thụ nó…
- Đúng vậy, con đã học xong. Xem ra, con ta giác ngộ rất tốt!
Đường Tư Nhiên đối với Vũ Lân cho tới bây giờ cũng không ngừng khích lệ. Ông thấy, một đứa bé lớn, nên kèm theo khen. Đối với Vũ Lân mà nói, lòng tin là quan trọng nhất so với những thứ khác.
Đường Vũ Lân được ba ba tán dương cũng không có chút nào quan tâm, không đợi hắn nói, Đường Tư Nhiên sắc mặt lại trở nên nghiêm túc.
- Nhi tử, ta có chút việc muốn hỏi ngươi.
Đường Vũ Lân rất ít nhìn thấy ba ba nghiêm túc như vậy, nhất thời lo ngại vài phần:
- Làm sao vậy ba ba? Con có làm gì sai sao? Người nói nam tử hán phải dũng cảm, phải dũng cảm đấu tranh cùng người xấu. Hơn nữa, ngày hôm nay ở trường học, bọn họ đều cười nhạo Lam Ngân Thảo của con, nhưng con đã không đánh nhau với họ. Con đã ngoan.
Đường Tư Nhiên nói:
- Dũng cảm là không sai, nhưng dũng cảm và trí tuệ cần cùng tồn tại. Ngươi ở đây biết rõ khả năng mấy người kia không để ngươi bình an, nên đi xin trợ giúp, mà không phải mình xông lên. Nếu ngươi không phải ngươi đưa Vũ Hồn ra hù chạy bọn họ, chính ngươi cũng có thể sẽ rơi vào trong nguy hiểm. Như vậy thì không phải là dũng cảm, mà là lỗ mãng.
Đường Vũ Lân nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu nói:
- Ba ba, con sai rồi.
Đường Tư Nhiên lúc này mới tiếp tục tươi cười, Vũ Lân chỉ cần đồng ý nhận sai, là sẽ ý thức được sai lầm.
- Nam tử hán chắc chắn sẽ không phạm lại sai lầm nhé.
- Dạ.
Đường Vũ Lân gật đầu.
Đường Tư Nhiên mỉm cười nói:
- Tốt, chúng ta ngồi đây nói một chút về vấn đề này.
Đường Vũ Lân kinh ngạc nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!