Chương 6: Đưa Na Nhi Về Nhà

- Na nhi? Cái tên rất dễ nghe, giọng nói của ngươi cũng rất êm tai.

Đường Vũ Lân đỡ cô bé lên.

Na Nhi cúi đầu, không lên tiếng.

- Ba ngươi, mẹ ngươi đâu? Nhà ngươi ở nơi nào?

Đường Vũ Lân hỏi.

Na Nhi lắc đầu.

- Ục ục!

Âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên.

Đường vũ lân vội vàng cúi đầu, xem bụng của mình, nhưng rất nhanh hắn ý thức được, thanh âm này cũng không phải là mình phát ra. Na Nhi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi đất, nhưng vẫn có thể thấy được hai má ửng đỏ.

- Ngươi đói bụng rồi? Nếu như người không tìm được ba mẹ, ta sẽ mang ngươi trở về ta nhà?. Mẹ ta đã làm cơm rồi!

Đường vũ lân vừa nói vừa kéo tay Na Nhi lên, đi về hướng nhà mình.

Na Nhi ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn. Mặt của hắn trắng mịn, nhưng vừa rồi cùng mấy gã thành niên này tranh chấp, nên trên mặt hắn xuất hiện thêm một vết màu đỏ, mắt màu đen mở to, lông mi dài, còn cả ánh mắt nhìn khiến nó không khỏi có chút ngẩn ngơ.

- Mẹ, con đã về rồi!

Còn chưa vào cửa, Đường Vũ Lân ở bên ngoài đã hô lên.

- Hài tử này, nói nhỏ chút, chớ ảnh hưởng đến các bạn hàng xóm.

Lang Nguyệt giọng nói mang theo vài phần oán trách vang lên, cánh cửa cũng theo đó mở ra.

- Ngày hôm nay đến trường thế nào rồi? Hả, ngươi làm sao mà lại bị bẩn vậy?

Lang Nguyệt nhìn thân người nhi tử bụi bặm không khỏi nhíu mày, sau đó bà mới nhìn đến trên tay Đường Vũ Lân đang kéo Na Nhi.

- Mẹ, chúng con gặp phải người xấu.

Đường vũ lân diễn tả lại như thật, xem mình vừa mới gặp phải chuyện lớn.

Nghe lời kể của hắn, sắc mặt lang nguyệt không khỏi biến sắc, cầm tay hắn kéo vào giữa nhà, Na nhi cũng bị đường vũ lân lôi kéo theo, tự nhiên cũng cùng nhau vào nhà.

- Hài tử này. Ngươi có biết sẽ nguy hiểm không vậy? Ngươi làm sao có thể...

Lang nguyệt thở rõ ràng có chút gấp, bà rất rõ ràng khu này, trên đường thành niên chuyện gì đều làm được.

Đường vũ lân phản kháng nói:

- Thế nhưng ba ba nói, nam tử hán phải dũng cảm, phải dũng cảm đấu tranh với người xấu.

- Ngươi...

Lang nguyệt nhìn nhi tử mắt mở to giữa quật cường, lại cũng không nói được lời trách móc. Nó đã làm sai rồi sao? Đương nhiên không có. Nó làm rất đúng, thế nhưng là một người mẫu thân, lại càng lo lắng cho an toàn của hài tử mình!

Đường Vũ Lân cười hì hì, tiến lên phía trước, ôm lấy mẹ đùi:

- Mẹ, người đừng nóng giận nha. Na Nhi đói bụng, con cũng đói bụng, làm cho chúng con một chút đồ ăn ngon được không?

Đáng yêu lại khéo nói khiến lang nguyệt một lời trách móc cũng không có, bất đắc dĩ lắc đầu, người ngồi xuống nhìn về phía Na Nhi vẫn luôn không mở miệng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!