Chương 5: Na Nhi

Ra khỏi học viện Hồng Sơn, Đường Vũ Lân vẻ mặt không vui. Lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nó cảm thấy buồn phiền như ngày hôm nay.

Nó sinh trưởng tại gia đình rất bình thường, nhưng sự hòa thuận của gia đình, tình cảm ba mẹ luôn rất tốt, đối với nó cũng đặc biệt thương yêu, nếu nó không may phạm phải sai lầm gì, cũng ân cần giáo huấn.

Nhưng hôm nay tại học viện, nó lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là khó khăn. Bởi vì Vũ Hồn là Lam Ngân Thảo, các học sinh xa lánh hắn, ngay cả lão sư đối với hắn cũng không nhiệt tình.

Buổi chiều khi giảng về suy nghĩ, thời gian lão sư dừng lại nơi hắn rõ ràng là ít nhất.

- Vũ Hồn của ta, thực sự là không tốt sao?

sắc mặt không vui Đường Vũ Lân dần dần biến thành quật cường:

- Coi Vũ Hồn của ta không tốt, ta cũng nhất định phải trở thành một người Hồn Sư vĩ đại. Ba nói, thành công là chín mươi chín phần, nỗ thêm một phần trăm trời cho, Vũ Hồn của ta không tốt, vậy ta nỗ lực đặc biệt!

Hắn bẩm sinh đã thoải mái, lại trong lòng nghĩ thông suốt, áp lực cũng tự nhiên liền từ vậy mà giải tỏa.

Nhưng mà, tại sao ta lại đói bụng? Đường Vũ Lân có chút không hiểu xoa xoa bụng. Học viên đã được ăn cơm trưa tại học viện, hơn nữa, thức ăn của Hồn Sư Ban cũng tốt hơn nhiều các ban bình thường trong học viện. Đường Vũ Lân ăn rất nhiều, thế nên hắn ngồi trực tiếp cái thùng cơm.

Hắn ăn nhiều, nhiều đến mức dường như tương đương bằng một nửa mười người bạn học cộng lại.

Trước đây lượng cơm nó ăn tuy rằng cũng không nhỏ, nhưng cũng không thể ăn như vậy được! Hơn nữa, lúc này mới buổi chiều, nó cũng đã cảm thấy đói bụng.

"Về nhà tìm xem, xem có cái gì ăn ngon không".

Đường Vũ Lân vừa nghĩ tới ăn, mắt hắn nhất thời sáng lên.

Đang đi, đột nhiên một bóng dáng nho nhỏ ven đường thu hút sự chú ý của hắn.

Buổi chiều ánh mặt trời tuy rằng cũng không nóng như lúc giữa trưa, nhưng hôm nay, khi ánh mặt trời chiếu xuống trên người vẫn mang đên cảm giác nóng. Thứ thu hút Đường Vũ Lân, chính là một vật màu bạc được ánh mặt trời chiếu lướt qua.

Ven đường là một cô bé đang ngồi, so với hắn dáng vẻ còn nhỏ một chút, nhưng đứa bé này lại có một mái tóc ngắn màu bạc. Ánh mặt trời chiếu vào đứa bé này, ánh sáng đang phản chiếu một cách tự nhiên, một cảnh tượng hiếm thấy,.

Dường như có cái gì đó mách bảo, tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn về phía Đường Vũ Lân, trên mặt nó bẩn thỉu, hơn nữa quần áo có chút cũ rách, giống như là dáng vẻ tên ăn mày nhỏ. Ngoài tóc màu bạc, nó còn có một đôi mắt khác người.

Mắt của nó rất to, con ngươi tựa như hai khối thủy tinh trong suốt, dù cho có một chút khoảng cách, Đường Vũ Lân cũng dường như có thể thấy hình ảnh bản thân từ trong tròng mắt của nó. Lông mi dài tự nhiên nhếch lên hướng về phía trước.

Đường Vũ Lân cảm thấy rất ấn tượng.

Theo bản năng nó dừng bước. Bốn mắt nhìn nhau, tiểu cô nương kia cũng không né tránh ánh mắt của nó, chỉ là trong đôi mắt to xinh đẹp dường như mang theo một chút sợ hãi.

- Tiểu cô nương, nhà ngươi ở đâu hả?

Đúng lúc này, mấy thành niên dáng vẻ lưu manh cũng bị đầu tóc bạch kim này hấp dẫn tiến tới.

Tiểu nữ không thèm nhìn lại, một lần nữa cúi đầu.

Mấy thành niên liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó nói:

- Này tóc màu bạc thực sự là hiếm thấy nha! Nói không chừng là đến từ người dị tộc với hai mảnh đại lục khác. Không chừng dưới đất chợ đen sẽ rất thích đứa bé như vậy, hơn nữa, ánh mắt của nó là màu tím.

Trong mắt mấy thành niên khác toát ra vẻ tham lam, gật đầu.

Thành niên vừa nói chuyện, ngồi xổm người xuống:

- Này, tiểu muội muội. Nhà ngươi người đâu?

Tiểu nữ lắc đầu, nhưng không nói lời nào.

Vị thành niên cười híp mắt nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!